Tiết Linh đi vòng quanh đống than tổ ong đen sì, cô nhớ hồi nhỏ từng thấy một số nhà đốt than tổ ong, nhưng khi lớn lên thì gần như không còn thấy nữa.
"Vậy sau này nấu cơm, nấu ăn đều dùng bếp than à, không dùng bếp đất nữa sao?" Tiết Linh hỏi, có chút thất vọng. "Thế thì không cần lên núi kiếm củi rồi."
Cô còn muốn thử cảm giác đi đốn củi nữa, trước đây chưa từng trải nghiệm.
Văn Cửu Tắc liếc cô một cái: "Có phải em còn muốn vào rừng hái nấm không?"
Trước đó cô thường háo hức xem mấy video hái nấm, Văn Cửu Tắc cũng bị ép xem không biết bao nhiêu lần. Cô đúng kiểu thấy người ta làm gì cũng muốn làm theo.
Bị nói trúng tim đen, Tiết Linh cũng không giấu nữa: "Thế bao giờ đi? Nhưng chỗ này hình như không có nấm, với lại bọn mình đâu biết cái nào ăn được đâu."
Văn Cửu Tắc hờ hững đáp: "Sợ gì, gặp gì nhặt nấy, ăn trúng độc c.h.ế.t tôi là được."
Tiết Linh: "..."
Không đi nữa không được à!
Vài tháng trước, lúc còn lang thang trên đường, ngày nào họ cũng chỉ lặp đi lặp lại việc lái xe, tìm đường, dừng lại là ăn uống rồi ngủ nghỉ.
Bây giờ đã ổn định ở một chỗ, ngày ngày chẳng có mấy việc để làm.
Văn Cửu Tắc ngồi chán nản trên ghế trong phòng khách, Tiết Linh ôm quả bóng rổ bước tới, ném thẳng vào lưng anh.
Ra ngoài chơi bóng nào!
Bóng rổ là thứ cô tiện tay lấy trong siêu thị, nhãn mác vẫn còn dán nguyên.
Văn Cửu Tắc chụp lấy bóng, cùng cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/2708527/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.