“Đừng vội mừng, vắc-xin virus zombie vẫn chưa thật sự được nghiên cứu thành công đâu, tất cả chỉ là tin đồn truyền khắp nơi thôi, chưa chắc đã là thật.”
Văn Cửu Tắc vừa vác cuốc đào đất trong vườn, vừa nói. Anh mới đổi được ít hạt giống ở căn cứ Tân Tứ về.
Tiết Linh ném cái cuốc nhỏ xuống, viết rất lạc quan:
“Ít nhất cũng đã có chút tiến triển rồi. Hiện tại hiệu quả chưa tốt thì cứ tiếp tục cải tiến, biết đâu một ngày nào đó thật sự nghiên cứu ra.”
Văn Cửu Tắc nói: “Ra bên kia viết, tôi đang đào chỗ em đứng đấy.”
Mơ mộng về vắc-xin xong, lại quay về thực tại. Tiết Linh cầm cuốc nhỏ xúc đất: “Mấy loại rau mình trồng giờ chắc mọc được rồi ha?”
“Nếu không mọc được thì chắc do trời còn lạnh quá, vấn đề là ở nhiệt độ.” Văn Cửu Tắc đáp.
Hiện tại thời tiết đúng là vẫn lạnh, nhưng từ khi tuyết rơi, Tiết Linh đã mong ngóng từng ngày. Văn Cửu Tắc thấy cô ngày nào cũng đếm lịch, nên mới quyết định chuẩn bị vườn sớm.
Anh cũng không mong thật sự trồng được gì, chỉ coi như g.i.ế.c thời gian.
Họ mới gieo hạt, còn chưa kịp thấy mầm thì căn cứ Tân Tứ lại có tin mới.
Là Tiểu Chúc kể cho họ.
Từ sau giao thừa, thỉnh thoảng Văn Cửu Tắc và Tiết Linh sẽ gặp Tiểu Chúc ở cổng căn cứ Tân Tứ, chào hỏi vài câu. Tiểu Chúc biết Tiết Linh mắc một căn bệnh đặc biệt, không tiện tiếp xúc với người khác.
Làm ở ban quản lý căn cứ, Tiểu Chúc nắm được vài thông tin nội bộ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/2708533/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.