🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Đừng vội mừng, vắc-xin virus zombie vẫn chưa thật sự được nghiên cứu thành công đâu, tất cả chỉ là tin đồn truyền khắp nơi thôi, chưa chắc đã là thật.”

Văn Cửu Tắc vừa vác cuốc đào đất trong vườn, vừa nói. Anh mới đổi được ít hạt giống ở căn cứ Tân Tứ về.

Tiết Linh ném cái cuốc nhỏ xuống, viết rất lạc quan:

“Ít nhất cũng đã có chút tiến triển rồi. Hiện tại hiệu quả chưa tốt thì cứ tiếp tục cải tiến, biết đâu một ngày nào đó thật sự nghiên cứu ra.”

Văn Cửu Tắc nói: “Ra bên kia viết, tôi đang đào chỗ em đứng đấy.”

Mơ mộng về vắc-xin xong, lại quay về thực tại. Tiết Linh cầm cuốc nhỏ xúc đất: “Mấy loại rau mình trồng giờ chắc mọc được rồi ha?”

“Nếu không mọc được thì chắc do trời còn lạnh quá, vấn đề là ở nhiệt độ.” Văn Cửu Tắc đáp.

Hiện tại thời tiết đúng là vẫn lạnh, nhưng từ khi tuyết rơi, Tiết Linh đã mong ngóng từng ngày. Văn Cửu Tắc thấy cô ngày nào cũng đếm lịch, nên mới quyết định chuẩn bị vườn sớm.

Anh cũng không mong thật sự trồng được gì, chỉ coi như g.i.ế.c thời gian.

Họ mới gieo hạt, còn chưa kịp thấy mầm thì căn cứ Tân Tứ lại có tin mới.

Là Tiểu Chúc kể cho họ.

Từ sau giao thừa, thỉnh thoảng Văn Cửu Tắc và Tiết Linh sẽ gặp Tiểu Chúc ở cổng căn cứ Tân Tứ, chào hỏi vài câu. Tiểu Chúc biết Tiết Linh mắc một căn bệnh đặc biệt, không tiện tiếp xúc với người khác.

Làm ở ban quản lý căn cứ, Tiểu Chúc nắm được vài thông tin nội bộ.

Cô ấy nói:

“Lãnh đạo căn cứ đang chuẩn bị cho một đội xe lên đường đến căn cứ phía Bắc để xem xét tình hình. Trong căn cứ cũng có vài người giàu có muốn dọn đến đó luôn.”

“Nếu hai người cũng muốn đến căn cứ phía Bắc thì tốt nhất nên đi theo chuyến này. Bệnh của Tiết Linh ở đây thiếu thuốc thiếu bác sĩ, không trị được, nhưng căn cứ phía Bắc có bệnh viện lớn, biết đâu chữa được.”

Căn cứ phía Bắc là một trong những căn cứ lớn nhất. Trước đây, cánh cổng kiểm tra nhiệt độ ở Tân Tứ cũng được một căn cứ khác chuyển từ phía Bắc xuống.

Nơi đó quy tụ nhiều nhân tài nghiên cứu, tài nguyên dồi dào hơn nhiều so với những căn cứ nhỏ lẻ rải rác. Điều kiện y tế dĩ nhiên cũng vượt trội.

Nhưng căn cứ phía Bắc cách nơi này rất xa, nếu không có người quen đường dẫn đi thì rất dễ lạc, chưa kể dọc đường có thể gặp nguy hiểm.

Tiểu Chúc, cũng như nhiều người ở Tân Tứ, từng có ý định đến căn cứ phía Bắc, nhưng cuối cùng đều bỏ cuộc.

Đường xa, gian nan, nguy hiểm. Mà hiện tại vẫn sống ổn, không đáng để mạo hiểm.

Nhưng cô ấy cảm thấy Văn Cửu Tắc và Tiết Linh thì có thể đi. Họ dám sống bên ngoài căn cứ, dám tự vào thành phố tìm đồ, thường xuyên đổi được vật phẩm tốt ở trạm giao dịch. Thực lực như vậy, đến căn cứ phía Bắc chắc chắn sống tốt hơn.

Sau khi biết tin, suốt cả quãng đường về nhà, Tiết Linh im lặng suy nghĩ. Vừa tới nơi, cô đã viết:

“Hay là mình đi theo luôn, đến căn cứ phía Bắc nhé?”

Văn Cửu Tắc nhướn mày.

Căn cứ phía Bắc vốn không nằm trong kế hoạch của anh. Dù nơi đó có bác sĩ giỏi đến đâu, cũng không chữa khỏi bệnh cho Tiết Linh.

Còn vắc-xin, anh không có nhiều kỳ vọng.

Trong kế hoạch của anh, đợi trời ấm lên, nếu Tiết Linh chán ở đây rồi, anh sẽ tiếp tục lái xe chở cô đi khắp các căn cứ xung quanh để tìm tung tích của Văn Y.

“Căn cứ phía Bắc biết đâu đã có vắc-xin hoàn chỉnh rồi đấy!” Tiết Linh vẫn mong ngóng điều đó.

Đợi đến khi Văn Cửu Tắc tiêm vắc-xin, cô sẽ không phải lo lắng suốt ngày nữa.

 

Cô sợ đến mức, chỉ cần chẳng may làm xước da anh một chút, là có thể khiến anh nhiễm virus zombie.

Chỉ đơn giản như việc môi anh chạm nhẹ vào mặt cô, cô cũng căng thẳng, sợ anh bị lây nhiễm. Thường thì mỗi lần anh vô tình chạm vào da cô, cô lại thúc giục anh đi rửa tay ngay, sợ anh vô tình để virus theo đường miệng mà nhiễm bệnh.

Thật sự là bị bó buộc đủ đường, ngay cả đánh anh cũng không dám đánh mạnh, tức giận cũng phải kiềm chế hành động.

May mà cô là zombie nên không cần ngủ, chứ nếu nằm mơ, chắc cũng sẽ mơ thấy anh vì mình mà bị lây bệnh.

“Dù hiện giờ vắc-xin chưa có, nhưng bọn mình sống gần đó, lỡ có vắc-xin là có thể tiêm ngay.”

Lý lẽ này không thuyết phục được Văn Cửu Tắc. Anh xuống xe, ra sân múc nước giếng rửa mặt.

“Căn cứ phía Bắc xa lắm, nếu thật sự muốn đi, chờ vài năm nữa hãy đi.”

Tiết Linh bám theo sau, nét chữ trên bảng hơi nguệch ngoạc:

“Bây giờ có đoàn xe dẫn đường, đi theo họ tiết kiệm được bao nhiêu thời gian.”

Cô còn viết thêm một câu “Cơ hội có một không hai”, vẽ cả khung hình bùng nổ, đè thẳng lên trước mặt anh.

Văn Cửu Tắc nhìn xong thì bật cười, làm như đang quảng cáo siêu thị xả hàng vậy.

“Yên tâm, dù không ai dẫn đường, sau này tôi cũng tìm ra căn cứ phía Bắc.”

Tiết Linh thấy anh không hề lay chuyển, bèn chặn anh lại, ôm chặt lấy anh, cằm tựa lên n.g.ự.c anh, dụi dụi mấy cái.

Văn Cửu Tắc cúi đầu, liền thấy ánh mắt cô đang viết rõ ràng: “Đồng ý đi mà, đồng ý đi mà.”

Anh ôm cô lên vai, đi thẳng về phía trước, làm bộ thở dài: “Ai ya, sao em lại quan tâm tôi như vậy chứ.”

Lý do Tiết Linh muốn đến căn cứ phía Bắc, anh hiểu rất rõ, cũng chính vì thế mà càng không muốn đồng ý.

Muốn anh đi tới một nơi xa xôi như vậy để chờ đợi một loại vắc-xin không biết bao giờ mới thành công, anh thà đi tìm Văn Y còn hơn.

Nhưng lần này Tiết Linh cũng không chịu nhượng bộ.

Văn Cửu Tắc chặt củi, cô giành rìu.

Văn Cửu Tắc nấu cơm, cô dội nước vào bếp.

Văn Cửu Tắc rửa nồi, cô đập nồi.

Văn Cửu Tắc đi ngủ, cô gào lên.

Bị cô hành hạ mấy ngày trời, cuối cùng Văn Cửu Tắc đành vò mặt, đầu hàng.

Vì Tiết Linh dọa, nếu anh không đi, cô sẽ tự lái xe rời đi, để mặc anh chạy theo sau.

Văn Cửu Tắc: “…”

Cả đời anh, trừ khi còn nhỏ từng nhún nhường trước nhà họ Văn, chỉ có mỗi Tiết Linh là khiến anh phải nhượng bộ như vậy.

Đặc biệt là suốt ba năm kể từ khi tận thế xảy ra, anh càng sống theo ý mình, chẳng ai có thể uy h.i.ế.p được anh nữa.

“Được rồi, được rồi… đi thì đi.” Văn Cửu Tắc vừa nói xong, Tiết Linh – đang bám lên lưng anh giả làm linh hồn treo cổ – mới chịu buông tay ra.

Tiết Linh toại nguyện, vui vẻ chuẩn bị hành lý cho chuyến đi dài.

Lần này đến căn cứ phía Bắc, không chỉ vì vắc-xin, cô còn hy vọng có thể nhân cơ hội này khiến Văn Cửu Tắc từ bỏ việc tìm kiếm Thái Tuế.

Chuyện vốn đã không có hy vọng, thôi thì đừng để trong lòng nữa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.