Tiết Linh lập tức thu tay về, luống cuống giữ vững vô lăng.
Phía trước là một đoạn đường dài bị đào bới nham nhở, đầy hố sâu và vật cản, rải rác khắp nơi là đá vụn, rác thải và các chướng ngại vật hỗn loạn.
Rõ ràng là đội nhặt ve chai từng cố tình làm vậy để ngăn zombie trong thành phố tràn ra, nhưng lúc này lại gây phiền phức không nhỏ cho việc lái xe.
Đường quá xấu, xe xóc nảy liên tục, Tiết Linh buộc phải tập trung hết sức vào việc điều khiển, không còn rảnh tay túm lấy Văn Cửu Tắc, chỉ có thể tiện tay khóa cửa xe lại.
May mà anh chưa nhảy khỏi xe ngay, chỉ không ngừng theo dõi tình hình phía sau.
Khoảng cách giữa hai xe rút ngắn lại, một viên đạn b.ắ.n trúng đuôi xe bọn họ.
Liền sau đó là loạt đạn dồn dập như mưa, phía sau nổ s.ú.n.g như không tiếc đạn. Văn Cửu Tắc thì ngược lại, cực kỳ kiên nhẫn, phải đợi một lúc mới b.ắ.n trả một phát.
Đám người kia lập tức nín bặt. Kẻ vừa nổ s.ú.n.g liên tục giờ vội rụt người lại vào xe, gào lên: “Mẹ kiếp! Bị sượt tay rồi, may mà né kịp!”
“Vội gì chứ, nó chạy không thoát đâu, đừng phí đạn!”
Nhưng yên tĩnh chẳng được bao lâu, chỉ chốc lát sau, khi hai xe lại áp sát, đã có kẻ ngọ nguậy thò người ra khỏi cửa sổ.
Văn Cửu Tắc liếc nhìn Tiết Linh, trầm mặc một thoáng rồi mở miệng: “Anh…”
Lời chưa kịp nói hết, xe lại nảy lên một cú dữ dội, bánh trước sa xuống một hố sâu, mắc kẹt, không thể nhúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/2708540/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.