Tiết Linh lập tức thu tay về, luống cuống giữ vững vô lăng.
Phía trước là một đoạn đường dài bị đào bới nham nhở, đầy hố sâu và vật cản, rải rác khắp nơi là đá vụn, rác thải và các chướng ngại vật hỗn loạn.
Rõ ràng là đội nhặt ve chai từng cố tình làm vậy để ngăn zombie trong thành phố tràn ra, nhưng lúc này lại gây phiền phức không nhỏ cho việc lái xe.
Đường quá xấu, xe xóc nảy liên tục, Tiết Linh buộc phải tập trung hết sức vào việc điều khiển, không còn rảnh tay túm lấy Văn Cửu Tắc, chỉ có thể tiện tay khóa cửa xe lại.
May mà anh chưa nhảy khỏi xe ngay, chỉ không ngừng theo dõi tình hình phía sau.
Khoảng cách giữa hai xe rút ngắn lại, một viên đạn b.ắ.n trúng đuôi xe bọn họ.
Liền sau đó là loạt đạn dồn dập như mưa, phía sau nổ s.ú.n.g như không tiếc đạn. Văn Cửu Tắc thì ngược lại, cực kỳ kiên nhẫn, phải đợi một lúc mới b.ắ.n trả một phát.
Đám người kia lập tức nín bặt. Kẻ vừa nổ s.ú.n.g liên tục giờ vội rụt người lại vào xe, gào lên: “Mẹ kiếp! Bị sượt tay rồi, may mà né kịp!”
“Vội gì chứ, nó chạy không thoát đâu, đừng phí đạn!”
Nhưng yên tĩnh chẳng được bao lâu, chỉ chốc lát sau, khi hai xe lại áp sát, đã có kẻ ngọ nguậy thò người ra khỏi cửa sổ.
Văn Cửu Tắc liếc nhìn Tiết Linh, trầm mặc một thoáng rồi mở miệng: “Anh…”
Lời chưa kịp nói hết, xe lại nảy lên một cú dữ dội, bánh trước sa xuống một hố sâu, mắc kẹt, không thể nhúc nhích.
Bây giờ mà xuống xe đẩy thì đã quá muộn.
Tiết Linh và Văn Cửu Tắc nhìn nhau.
Cô: “…”
Anh: “…”
Chiếc xe phía sau đã đuổi đến nơi.
Văn Cửu Tắc nói: “Em cứ ở yên trong xe, đừng xuống.”
Anh mở cửa xe, đối diện với vài nòng s.ú.n.g đang chĩa tới.
Chiếc xe kia có năm người xuống, dẫn đầu là lão Tứ, bên cạnh là gã phó thủ tên Đức có vẻ ngoài hiền lành, còn lại là ba gã trai trẻ, trông tầm tuổi Văn Cửu Tắc.
Văn Cửu Tắc đảo mắt nhìn sơ qua, giơ s.ú.n.g nhắm thẳng vào lão Tứ.
Lão Tứ chậm rãi đánh giá anh, nở nụ cười dữ tợn: “Quả nhiên là mày, không bắt nhầm người rồi.”
“Trông mày sống không tệ nhỉ, khổ mỗi tụi tao thôi.”
Năm đó, Văn Cửu Tắc trà trộn vào căn cứ Nghĩa Sư, từng đấu tay đôi với lão Tứ, và gã đã thua.
Lão Tứ luôn ôm hận chuyện đó trong lòng - trong mấy anh em thì gã là đứa đánh giỏi nhất, lại bị một thằng nhóc từ đâu đến đè đầu cưỡi cổ.
Nhưng đại ca lúc đó lại cực kỳ xem trọng Văn Cửu Tắc, còn định kéo vào làm huynh đệ. Lão Tứ chỉ có thể tạm nén tính hiếu thắng xuống.
Ai ngờ sau đó, Văn Cửu Tắc lại phản bội sự kỳ vọng của đại ca, gây ra một vụ lớn đến vậy.
Giờ Văn Cửu Tắc đã hết đường chạy, lão Tứ hoàn toàn có thể nổ s.ú.n.g g.i.ế.c ngay lập tức, nhưng chỉ vậy thì chẳng đủ giải hết nỗi căm phẫn trong lòng gã.
Gã vượt qua Văn Cửu Tắc, nhìn về phía xe phía sau lưng anh.
“Nghe nói mày còn dắt theo bạn gái nữa hả? Sao không gọi xuống giới thiệu?”
Ba tên trẻ kia phá lên cười.
“Mày không gọi thì để tụi tao gọi giùm. Vĩnh Thắng, đi đi.”
Một tên trẻ tuổi bước lên hai bước, lập tức bị Văn Cửu Tắc chuyển họng s.ú.n.g sang chĩa thẳng.
Đúng lúc ấy, cánh cửa sau xe chậm rãi mở ra, một bóng người chui xuống, dưới ánh nhìn soi mói của mấy gã đàn ông, từng bước bước đến cạnh Văn Cửu Tắc.
Thời tiết đang nóng, đám đàn ông chỉ mặc mỗi một lớp áo mỏng, còn cô thì khoác áo gió dài, đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, che kín từ đầu đến chân, không để lộ ra một chút da thịt nào.
Lão Tứ chỉ liếc cô một cái, rồi quay sang Văn Cửu Tắc: “Năm đó mày đến căn cứ Nghĩa Sư là vì tìm người đúng không? Một con nhỏ tên Tiết Linh, chẳng lẽ là con bé này?”
Khi căn cứ rối loạn, Văn Cửu Tắc bỏ trốn, hai gã anh của lão Tứ cũng điều tra thân phận thật của anh, còn tìm hiểu nguyên nhân đằng sau chuyện đó.
Biết được anh vì tìm một người - một cô gái tên Tiết Linh.
“Chỉ vì tìm một đứa con gái mà mày liều mình mò vào Mẫu Sư Trại, phí công sức thế cơ mà.”
Lão Tứ mặt tối sầm, nghiến răng nói: “Nếu lúc đó con nhỏ đó thực sự c.h.ế.t trong khu Mẫu Sư, mày muốn báo thù thì còn hiểu được. Nhưng nó lại không c.h.ế.t ở đó, vậy giữa mày với tụi tao chẳng có thù oán gì. Vậy sao mày lại ra tay với tụi tao?!”
Chính điểm này là điều lão Tứ không thể nào chấp nhận được.
Những lời này khiến Tiết Linh đang định kéo khẩu trang bỗng khựng lại, không kiềm được liếc nhìn Văn Cửu Tắc.
Cô biết anh có thù với nhóm Nghĩa Sư, nhưng lại không rõ nguyên nhân. Lần trước anh cũng không giải thích cụ thể.
Thì ra... liên quan đến cô.
Văn Cửu Tắc không nhìn cô, chỉ thản nhiên nói: “Sai rồi. Cô ấy không phải người tôi từng tìm, chỉ là xui xẻo đi chung đường với tôi thôi.”
Lão Tứ cười lạnh: “Không quan tâm cô ta có phải hay không, miễn là đi cùng mày, hôm nay mày phải mở mắt ra mà nhìn anh em tao làm thịt cô ta! Trách thì trách mày năm đó nhiều chuyện!”
Văn Cửu Tắc không còn giữ nổi vẻ bình thản, sắc mặt cuối cùng cũng trầm xuống. Lần đầu tiên bị khiêu khích đến vậy, anh rốt cuộc cũng nổi giận.
Lão Tứ thấy thế lại bật cười khoái chí.
Còn Tiết Linh thì… cảm xúc phức tạp hơn nhiều.
Nghe mấy lời đó đương nhiên không dễ chịu chút nào, nhưng chỉ cần cô kéo khẩu trang xuống, để lộ gương mặt tím tái của zombie, mấy gã này chỉ có thể câm miệng nuốt lời vào bụng.
Trên đời này, không ai dám ngủ với zombie!
Không khí căng thẳng đến cực điểm, lão Tứ bỗng rút s.ú.n.g đeo lại sau lưng, nói:
“Nhưng tao có thể cho mày một cơ hội.”
“Đấu một trận. Nếu mày thắng, tao cho mày và bạn gái mày một cái c.h.ế.t nhanh gọn.”
Gã Đức mặt hiền lành ở bên cạnh tỏ ra không tán thành - thời điểm này rồi còn cho kẻ địch cơ hội, quá ngu ngốc.
Nhưng chẳng ai dám can lão Tứ, vì tính gã xưa nay vừa coi trọng nghĩa khí, vừa cực kỳ cố chấp, ai cũng không lay chuyển được. Cả nhóm chỉ đành theo hiệu lệnh gã, hạ s.ú.n.g xuống tạm thời.
Văn Cửu Tắc cũng nhét s.ú.n.g lại vào thắt lưng, nhưng tay vẫn đặt trên báng, đề phòng bất trắc.
Lão Tứ là kẻ luyện võ lâu năm, ba mươi năm sống chưa từng thua ai, luôn lấy thân thủ làm kiêu hãnh, cho đến khi gặp Văn Cửu Tắc.
Văn Cửu Tắc được nhà họ Văn huấn luyện từ nhỏ, ông cụ Văn định hướng anh khác hẳn Văn Cửu Hoàn, vốn chuẩn bị để anh làm những việc nguy hiểm, nên khả năng chiến đấu là điều bắt buộc.
So về kinh nghiệm và thể lực, dù lão Tứ lớn hơn vài tuổi, vẫn không địch lại Văn Cửu Tắc, năm xưa thua, giờ cũng vậy.
Hai người giao đấu hơn mười phút, lão Tứ bắt đầu đuối sức, dần bị Văn Cửu Tắc áp chế.
Ngay lúc Văn Cửu Tắc sắp khống chế được gã, gã Đức bất ngờ giơ súng, nhắm thẳng vào anh bóp cò.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.