Cảm giác như cái bảng đó được thiết kế riêng cho những người có hoàn cảnh giống cô vậy.
Dưới ánh mắt quan sát của Văn Y, khi cầm bút kèm theo bảng điện tử bắt đầu gõ chữ, động tác của Tiết Linh hơi có chút căng thẳng và gò bó.
Ngoài Văn Cửu Tắc ra, đã rất rất lâu rồi cô không hề giao tiếp với con người bình thường nào biết cô là zombie.
Trước đây thì vì lo cho Văn Cửu Tắc nên không thấy gì, giờ tạm thời an tâm rồi thì lại bắt đầu thấy không được tự nhiên.
Văn Y kín đáo quan sát cô, thực sự hơi tò mò muốn biết cô định nói gì.
Chỉ mong đừng giống như tên bạn trai kia của cô – vừa dọa nạt nghi ngờ, vừa tình nguyện làm vật thí nghiệm vì nghĩ cho đối phương, như thế thật quá nhàm chán, cô ta sẽ phiền đến mức mời người ra ngoài ngay.
Từ chiếc bảng phát ra giọng nữ máy móc:
“Cô có thể kể cho tôi nghe một chút về chuyện trước kia của Văn Cửu Tắc được không?”
Câu hỏi này thật nằm ngoài dự đoán.
Văn Y hơi ngạc nhiên:
“Tôi với anh ta không thân lắm, trước kia cũng ít tiếp xúc. Cô muốn biết gì?”
Cô ta trông hơi lạnh lùng nhưng thái độ lại khá thân thiện, Tiết Linh thấy vậy liền gõ thẳng vào:
“Tôi muốn biết, mấy năm trước, trước khi zombie bùng phát, anh ấy về nhà họ Văn là để làm gì?”
Văn Y hỏi lại:
“Anh ta không nói với cô à?”
“Có nói, nhưng nói không hết.” Tiết Linh nghĩ đến mấy lời quanh co của Văn Cửu Tắc mà tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/2708548/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.