Trước khi rời đi, Văn Y không quên dặn dò Tiết Linh phải mặc đúng bộ đồ chiến sĩ trên người, tuyệt đối đừng tự tiện đi lại trong cổ trấn Long An. Nhỡ đâu gặp phải đội quân đang dọn sạch zombie mà người ta không nhìn rõ, lỡ tay tưởng cô là zombie thật rồi xử lý luôn thì rắc rối to.
Tiết Linh: “…”
Cái giả định này đúng là… quá độc ác.
Nhưng cô vẫn rất nghe lời, không đi hóng chuyện. Ngoài nhiệm vụ, cô đặc biệt chú trọng việc nghỉ ngơi, thường xuyên tìm chỗ yên tĩnh để nằm.
Vì cô có thói quen nằm yên lặng trong doanh trại, nên hay bất cẩn dọa người khác giật mình. Sau cùng, cô đành phải chủ động tìm một nơi cách xa doanh trại một chút, cảnh sắc dễ chịu hơn để nghỉ ngơi.
Cứ nằm một ngày như vậy, cô lại cảm thấy như trở về khoảng thời gian ba năm cô đơn trước kia, không có việc gì để làm, cũng chẳng ai tìm đến cô, chỉ có thể buồn chán nhìn đàn kiến bò qua trên cành cây.
Sự yên tĩnh đó bị tiếng xe bất chợt phá vỡ.
Có người đến doanh trại, dù còn cách một đoạn nhưng Tiết Linh đã nghe thấy tiếng ồn ào bên đó.
Người đến không ít, cô ngồi dậy nhìn, vừa liếc mắt đã thấy một người bên cạnh chiếc xe.
Người đó đang đảo mắt tìm kiếm khắp doanh trại, như thể đang tìm ai đó.
Là Văn Cửu Tắc.
Theo lý thì giờ này anh còn đang làm nhiệm vụ ở thành phố Đông Hải mới đúng, sao lại đột ngột có mặt ở đây?
Văn Cửu Tắc cũng đã thấy cô, liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/2708570/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.