🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Viện sĩ Kỷ Thời Bình kỳ vọng sẽ giải quyết được vấn đề virus zombie thông qua mối quan hệ cạnh tranh giữa hai loại sinh thể.

Nhưng đây là một thử nghiệm táo bạo và đầy rủi ro. Không ai biết liệu điều này có vô tình mở ra một chiếc hộp Pandora khác hay không.

Suy nghĩ của Văn Y lại quay về tình trạng hiện tại của Tiết Linh.

Nếu tiêm loại dược chất đặc biệt này vào người cô, khiến virus zombie trong cơ thể cô rơi vào trạng thái bất hoạt, liệu tình trạng của cô sẽ được cải thiện hay trở nên tồi tệ hơn?

Sau vài ngày hôn mê, viện sĩ Kỷ Thời Bình cuối cùng cũng tỉnh lại.

Ngay khi vừa mở mắt, ông đã lẩm bẩm: “Dữ liệu thí nghiệm của tôi…”

Người học trò luôn túc trực bên ông là Lâm Thư Dạng vội vàng ghé sát: “Thầy đừng lo, tất cả tư liệu đều được mang ra an toàn, không bị thất lạc.”

Ông lão lại thì thầm một câu mơ hồ, hình như là “mấy người họ…” gì đó.

Lâm Thư Dạng hiểu ý, liền nói: “Mọi người đều ổn, cả Tiểu Lý cũng không sao.”

Viện sĩ Kỷ Thời Bình gật đầu yếu ớt, lẩm bẩm “tốt”, rồi lại thiếp đi lần nữa.

Phải đến nửa tháng sau ông mới hoàn toàn tỉnh táo.

Lúc tỉnh lại, ông phát hiện bên cạnh xuất hiện vài gương mặt lạ. Sau khi nghe nói họ liên lạc được với căn cứ phía Bắc và có người được cử đến, ông lập tức kích động, phải được bác sĩ an ủi một lúc mới có thể bình tĩnh lại, chậm rãi lên tiếng.

Sức khỏe ông vẫn yếu, nói năng cũng không mạch lạc, nhưng trong đầu vẫn chỉ nghĩ đến công việc nghiên cứu.

“Trong phòng thí nghiệm 8027… lúc bắt đầu thí nghiệm… còn rất nhiều mẫu vật, dữ liệu chưa kịp… mang đi… sau đó là ở Tấn An, Tích Lâm… tiếp tục… nhưng thiếu thiết bị…”

Lâm Thư Dạng không để ông nói lâu, vội trấn an: “Tình hình thầy nói, con đã báo lại với họ rồi. Thầy cứ yên tâm dưỡng bệnh trước ạ.”

Dù yếu ớt nhưng ông vẫn cố mở mắt nhìn hai người khách đang ngồi cạnh: Dương Lạc và Văn Y.

Dương Lạc nhanh nhảu lên tiếng: “Viện sĩ Kỷ, tôi là Dương Lạc, học trò của Kỳ Chấn Quang. Lần này chúng tôi đưa cả một đội nghiên cứu đến hỗ trợ. Xin thầy yên tâm, nhất định sẽ giúp thầy hoàn thành công trình nghiên cứu vaccine virus. Nhưng trước tiên, sức khỏe của thầy là quan trọng nhất!”

Thấy anh ta nói chuyện đầy khí thế, viện sĩ Kỷ chỉ cười nhạt rồi quay sang nhìn Văn Y, khó nhọc nói: “Giáo sư của cô… là Vinh Lan Gia đúng không… tôi biết cô… bà ấy từng nhắc đến cô…”

“Vâng, tôi là Văn Y.” Cô ta cúi xuống, giọng dịu dàng: “Ba năm nay, giáo sư vẫn luôn ở căn cứ Bắc Chính, cũng đã có một số tiến triển trong nghiên cứu virus. Tôi đã mang toàn bộ tài liệu đến đây. Phần nghiên cứu của thầy, cô Lâm cũng đã cho tôi xem sơ bộ, tôi thu được nhiều gợi ý quý giá và có vài ý tưởng mới. Mong được thầy chỉ dẫn thêm.”

“Được… được… mọi người cùng cố gắng… đồng lòng mới thành chuyện…” Viện sĩ Kỷ vui vẻ nói.

Thấy ông nở nụ cười hiền lành với Văn Y, Dương Lạc khẽ bĩu môi. Anh ta vốn đã nghe đồn viện sĩ Kỷ có mối quan hệ thân thiết với viện trưởng Vinh, nay lại càng thấy rõ sự thiên vị.

Sau khi sức khỏe khá lên đôi chút, viện sĩ Kỷ lập tức sốt sắng muốn tiếp tục công việc nghiên cứu.

Cổ trấn Long An vốn chỉ là nơi tạm lánh, hoàn toàn không có điều kiện nghiên cứu cần thiết.

 

Ông mong muốn được quay lại phòng thí nghiệm 8027 – nơi có đầy đủ thiết bị, dữ liệu gốc và gần khu vực rơi của các thiên thạch chứa mẫu vật.

Sau khi thảo luận kỹ lưỡng, chỉ huy của đội quyết định chia người làm hai đợt: một nhóm sẽ lên đường đến phòng thí nghiệm 8027 để dọn dẹp zombie, nhóm còn lại tạm thời đóng quân ở cố trấn Long An, chờ sức khỏe của viện sĩ Kỷ hoàn toàn hồi phục rồi sẽ hội quân sau.

Tiết Linh và Văn Cửu Tắc đều nằm trong nhóm xuất phát sớm đến 8027.

Phòng thí nghiệm 8027 là một cơ sở bí mật nằm giữa vùng hoang mạc, đã tồn tại hàng chục năm.

“Phía Tây Bắc vắng vẻ như thế, nghe nói xung quanh phòng 8027 chỉ toàn hoang mạc, nhân sự ít ỏi, sao lại bị zombie chiếm được?”

Trên đường đi, có người tò mò hỏi một binh sĩ từng bảo vệ viện sĩ Kỷ.

Người này chính là Lý Thạch Tịch – người đầu tiên phát hiện ra Tiết Linh trên mái nhà.

Anh ta cười khổ, giải thích: “Đúng là quanh phòng thí nghiệm không có thành phố, nhưng lại có một doanh trại quân đội đóng gần đó.”

“Thời điểm tận thế bắt đầu, doanh trại đang trong quá trình huấn luyện kín.”

Không ai biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết khi nhóm họ đến nơi thì toàn bộ doanh trại không còn ai sống sót, chỉ còn lũ zombie bị nhốt trong đó.

Khi họ tìm kiếm lương thực quanh khu vực đó, tình cờ phát hiện doanh trại và mừng rỡ vì tưởng có thể được giúp đỡ, nào ngờ lại vô tình thả lũ zombie ra, khiến phòng 8027 bị bao vây rồi thất thủ.

Vị trí của phòng 8027 quá hẻo lánh, nguồn tiếp tế khó khăn, sau tận thế lại càng không thể duy trì lương thực.

Nhân lực vốn đã ít ỏi, lại phải chia người ra tìm kiếm đồ ăn và bảo vệ viện sĩ Kỷ.

Đạn dược tiêu hao quá nhanh, sau cùng họ liều c.h.ế.t mới thoát ra được và bắt đầu hành trình chạy trốn.

Lý Thạch Tịch kể không quá rõ ràng, nhưng mọi người đều hiểu đó là một thảm cảnh cỡ nào, ai nấy đều im lặng.

Dù vậy, im lặng cũng không kéo dài được bao lâu. Những người sống sót sau ngần ấy thời gian đã sớm quen với mất mát.

Khi xe dừng lại để nghỉ ngơi, cả nhóm bưng những tô cơm nóng hổi thơm phức, từng người lại nở nụ cười.

Quá khứ không thể thay đổi, tương lai thì mịt mờ, nhưng có thể ngồi giữa hoang mạc ăn một bữa cơm nóng – đó chính là hạnh phúc.

Chỉ có hai người trong đoàn là không cần ăn, lúc này đang đi dạo bên lề đường.

Họ chuẩn bị nghỉ lại khu vực này qua đêm, gần đó có một nhà máy điện bỏ hoang. Thấy tháp giải nhiệt cao vút, Tiết Linh tò mò nhìn về phía ấy, Văn Cửu Tắc liền đề nghị đi xem thử.

Giờ họ giống hệt nhau, không cần ai ở lại trông, có thể hành động cùng nhau.

Trong nhà máy điện vẫn còn zombie, khi hai người lướt qua và phát ra tiếng động, bên trong lập tức vọng lại những tiếng gào rú đầy hung hãn, tiếng móng vuốt cào lên cánh cửa sắt.

Tiết Linh cũng đứng ngoài cất tiếng rống – nhưng rống rất vui vẻ, giống như đang nghêu ngao hát.

Nhà máy điện thực chất chẳng có gì đáng xem, cái tháp giải nhiệt trông hoành tráng từ xa mà lại chẳng có gì đặc biệt khi đến gần. Nhưng Tiết Linh vẫn hào hứng leo xuống chân tháp, tìm được lối vào rồi kéo Văn Cửu Tắc cùng vào khám phá.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.