“Ngươi vốn không hề sạch sẽ!”
Sắc mặt Lục An Hành lập tức trầm xuống:
“Ta thì có gì mà không sạch sẽ? Ta còn chưa nói nàng trái ôm phải ấp, giờ nàng lại chê ta không sạch?”
“Ngươi nuôi nữ nhận bên ngoài! Bà bà ta nói rồi, nam nhân lén lút nuôi ngoại thất đều là đồ bẩn thỉu!”
Lời vừa dứt, sắc mặt Lục An Hành lập tức tái nhợt.
“Cho nên… nàng giả chết rồi bỏ trốn, phải không?”
Giọng hắn trầm thấp đầy đau đớn: “A Vi, nàng có biết lúc ta và phụ thân nhìn thấy đám cháy ấy, lại nghe người ta nói các nàng đã chết… lòng chúng ta thế nào không?”
Một trận hỏa hoạn thiêu rụi phủ Quốc công, hai vị phu nhân bị cho là đã chết trong biển lửa.
Kinh thành đều than thở rằng hồng nhan bạc mệnh, nhưng phụ tử họ lại không tin chúng ta thật sự chết.
Ai nấy đều nói bọn ta chết không còn cả tro cốt.
“Người chết, dù có thiêu đến mấy cũng không thể chẳng còn lại chút xương nào cả.”
Lục An Hành bật cười chua chát: “Ta và phụ thân đều nghi ngờ hai người bỏ trốn, nhưng lại chẳng hiểu vì sao lại phải bỏ trốn.”
“Sau đó, ta tìm được cây trâm này trong đống tro tàn.”
Hắn lấy ra từ tay áo một cây trâm ngọc trong suốt, ấm áp:
“Đây là thứ duy nhất nàng để lại cho ta.”
“Ta đã tặng nàng biết bao trang sức, cuối cùng lại chỉ tìm được mỗi thứ này… Ta nghĩ, đây là thứ nàng cố ý để lại.”
Ta nhìn cây trâm quen thuộc ấy, nỗi xót xa xưa cũ lại trào dâng trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bo-tron-cung-ba-ba-phu-tu-hoi-han-den-phat-dien/2713537/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.