Quân Đại Ngụy không ngừng nghỉ rút lui khỏi nha trướng Bắc Địch, suốt đêm ngày di chuyển, đến Sóc Châu đã là ban ngày.
Vừa vào quân doanh, đám thân vệ đã đỡ Cố Tích Triều lên giường, vội vàng gọi quân y đến.
Thẩm Kim Loan hơi do dự cũng theo vào trướng, xuyên qua đám quân sĩ đang ra vào, đến trước mặt Cố Tích Triều đang ở chính giữa.
Cánh tay phải bị thương của người đàn ông tr*n tr**, da thịt rách toạc. Trên người chỉ mặc một bộ giáp nhẹ, trên mặt kỳ lân còn có mấy lỗ tên không ngừng rỉ ra vài giọt máu.
Hắn dường như không cảm thấy đau đớn, chỉ lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt đen khép hờ không nhìn nàng.
Quân y bước nhanh vào, vừa nhìn thấy sắc mặt Cố Tích Triều lại bắt mạch cho hắn, tay đầy máu. Hắn kinh hãi, vội vàng phân phó mấy người đi sắc thuốc cầm máu, nói:
“Tướng quân bị thương không nhẹ, phải mau chóng bôi thuốc nghỉ ngơi.”
Đám thân vệ vây quanh, muốn giúp hắn cởi giáp.
Cố Tích Triều đã tỉnh táo hơn nhiều, giơ tay ngăn lại.
Sau trận chiến ác liệt, vết đao xuyên thủng lớp giáp ngoài, c*m v** da thịt, sau khi cởi giáp cần phải lập tức nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không được ra ngoài nhiễm gió tránh gây ra bệnh kín.
Đám thân vệ hiểu ra, tướng quân còn có việc chưa xong, không thể nghỉ ngơi, hỉ đành lau vết thương bên ngoài rồi bôi thuốc cho hắn.
Người đàn ông mở mắt, vẻ mặt hơi mệt mỏi, ánh mắt đen thẳm lại sắc bén vô cùng.
“Lạc Hùng đâu?”
Lạc Hùng râu ria đáp:
“Mạt tướng ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-chet-ke-thu-dot-huong-muoi-nam-cho-ta/2963710/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.