Ba canh giờ trước.
Trời sắp sáng, mây đen âm u dày đặc như mực đổ, nặng nề trên nóc cung điện.
Tiếng binh khí từ trước bình minh đã vang lên không ngừng, màn đêm u ám che giấu bức tường cung nhuốm máu.
Một đội nội thị vội vã đi qua trong tiếng chém giết.
Ngự tiền nội thị Trần Đốc đi đầu bước chân vững vàng, phía sau là bình rượu độc chưa động đến mang về từ Vĩnh Lạc cung.
Hắn xuyên qua hành lang dài hun hút, đến trước điện Thái Cực cao vút tận mây, vượt qua trùng trùng quân sĩ đi vào trong.
Những quân sĩ này là lực lượng cấm quân cuối cùng của hoàng cung,xếp thành hàng trong điện, nghiêm trận.
Điện Thái Cực, đại điện vàng tía nguy nga chật ních người. Tông thất quý tộc trong hoàng thành, văn võ trọng thần, nghe tiếng binh khí không ngừng bên ngoài, lo lắng bất an, trong lòng thấp thỏm.
Trần Đốc đi xuyên qua đám đông, phủi đi cái lạnh trên người, khom người bước vào gian phòng ấm áp ở phía bên của điện Thái Cực.
Gian phòng ấm áp của điện Thái Cực yên tĩnh và thanh bình, tách biệt hẳn với cảnh tượng đẫm máu và kinh hoàng bên ngoài.
Lư hương hình đầu thú mạ vàng nhả ra những làn khói nhẹ nhàng, sau một đêm cháy, hương long diên đã nhạt đi nhiều.
Trong lớp rèm châu lộng lẫy, một đôi bàn tay trắng trẻo không đeo trang sức, giữa ngón cái và ngón trỏ có treo một chuỗi hạt Phật bằng gỗ tử đàn, vén rèm lên một chút, mở nắp ngọc của lư hương ra và bỏ vào một miếng hương mới.
Rút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-chet-ke-thu-dot-huong-muoi-nam-cho-ta/2963738/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.