Nhiễm Niệm gần như bỏ chạy khỏi biệt thự.
Khương Hành nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng cô rời đi, nhưng rồi sự chú ý của cậu nhanh chóng bị Lục Nghi Xuyên thu hút. "Sao anh lại đột nhiên về thế?"
Bên ngoài trời lạnh, Lục Nghi Xuyên rót một cốc nước nóng, những ngón tay thon dài chạm vào ly thủy tinh trong suốt, bị nhiệt độ làm ửng lên một lớp hồng nhạt. Anh đứng cách Khương Hành ba mét, ánh mắt dừng lại trên bàn ăn đầy ắp món ngon.
"Muốn xem em và gia sư mới hòa hợp thế nào. Bây giờ nhìn lại, có vẻ như anh đã lo lắng hơi thừa rồi."
Khương Hành không nhận ra sự lạnh nhạt trong giọng điệu của anh, hào hứng kể về quá trình quen biết Nhiễm Niệm. Nói xong, cậu xúc một thìa cơm trắng, cảm thán: "Thế giới này đúng là nhỏ thật! Ai mà ngờ được cô gái hôm đó lại chính là gia sư mà anh tìm cho em?"
Lục Nghi Xuyên dường như cười khẽ một tiếng, giọng điệu bình thản: "Vậy có phải anh đã làm phiền hai người ôn chuyện rồi không?"
Khương Hành chớp mắt nhìn anh, một lúc sau mới phản ứng lại.
"Lục Nghi Xuyên, có phải anh đang ghen không?"
Người đàn ông rất bình tĩnh trả lời: "Không có."
Khương Hành đặt bát xuống, bước đến cạnh anh, đưa tay nhéo má anh. "Nhìn xem, mặt anh dài thế này rồi, còn dám nói không ghen?"
Lục Nghi Xuyên cụp mắt, nhìn gương mặt tươi cười của cậu. "Thấy anh ghen, em có vẻ vui lắm nhỉ."
"Hehe..." Khương Hành chớp mắt, "Cũng không vui lắm đâu."
Bát đũa của Nhiễm Niệm được dọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-chet-toi-tro-thanh-meo-cua-ban-thoi-tho-au/2167793/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.