Khương Hành sờ trái một chút, sờ phải một chút, một lúc lâu sau mới nhớ ra trong văn phòng vẫn còn một người khác.
Cậu rất biết điều, nói:
"Trợ lý Lý, anh cứ đi làm việc đi, tôi đợi ở đây là được rồi."
Lý An mặt mày nghiêm nghị:
"Tổng giám đốc Lục dặn tôi ở lại chăm sóc cậu, tôi sẽ không bỏ cậu ở đây để bận việc khác."
Thực ra, lý do chính là vì hắn thấy thiếu niên này có vẻ đẹp quá mức bình thường, nhìn kiểu gì cũng thấy không đúng lắm.
Hắn theo Lục Nghi Xuyên bao nhiêu năm nay, chưa từng gặp người này lần nào. Thế mà hôm nay cậu ta đột nhiên xuất hiện, không chỉ khiến Lục Nghi Xuyên đích thân xuống đón mà còn được đưa thẳng lên văn phòng riêng.
Hơn nữa...
Lý An nhìn Khương Hành, càng nhìn càng thấy quen mắt.
Hắn chưa từng tiếp xúc với vị thiếu gia nhà họ Khương đã qua đời, nhưng biết rõ cậu ta là sinh mệnh của Lục Nghi Xuyên. Vì vậy, hắn không khỏi chú ý nhiều hơn.
Lúc mới gặp thì chưa thấy gì lạ, nhưng bây giờ, khi nhìn gần hơn, từng đường nét đều sống động, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Có vài phần giống người xưa.
Lục Nghi Xuyên đã chìm trong suy sụp suốt bốn năm, vậy mà vừa lên nắm quyền chưa bao lâu, người này lại xuất hiện. Lý An không thể không suy nghĩ nhiều.
Trong văn phòng, điều hòa chạy hết công suất. Chỉ ngồi một lát mà trên mặt Khương Hành đã phủ lên một lớp ửng đỏ.
Cậu cởi áo khoác lông vũ, lộ ra chiếc áo len màu nhạt bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-chet-toi-tro-thanh-meo-cua-ban-thoi-tho-au/2167798/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.