Ánh nắng chiếu vào nhà khô ráo lại ấm áp, khắp nơi im ắng.
Nghiêm Dung Chi lập tức bế Lâm Thù Văn lên, mái tóc mềm mại của thiếu niên buông xuống tự nhiên, lướt nhẹ qua khuỷu tay hắn, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.
Cơ thể trong lòng ng.ực nhẹ mà mềm mại, Nghiêm Dung Chi nâng mặt Lâm Thù Văn dựa vào lòng ngựlồng ng.ựclòng ng.ựcc mình, định mang cậu đi.
Vừa đến ngạch cửa, ánh mắt lướt qua cổ áo rộng thùng thình hơi hé mở, lộ ra một mảng da cổ mềm mại trắng như tuyết, ánh nắng xuyên qua khung cửa nhẹ nhàng phủ lên làn da ấy, khiến nó càng thêm chói mắt.
Nghiêm Dung Chi ghé mắt, hầu kết hơi động đậy, tức khắc cởi bỏ áo ngoài của mình, quấn chặt cơ thể của thiếu niên, che đi phần thịt trắng mềm lộ ra của Lâm Thù Văn.
Quay về Nghiêm trạch, ánh mặt trời khô nóng hoàn toàn khuất sau tầng mây, Lâm Thù Văn cọ nhẹ gương mặt dựa vào lồng ng.ực của Nghiêm Dung Chi, mê man không biết gì.
Cách một lớp vải mỏng, lồng ng.ực bị người cọ một chút dường như bốc lên một ngọn lửa, nhưng xúc giác kia lại mềm mại không thể tưởng tượng nỗi, làm người ta không dám ôm chặt hay dùng sức quá lớn.
Nghiêm trạch.
La Văn xa xa trông thấy chủ tử ôm tiểu Lâm tiên sinh trong tay quay về, với kinh nghiệm nhanh nhạy, y ngay lập tức chạy tới nhà Tần Nguyên, xách người tới đây.
Tần Nguyên so với y còn thuần thục hơn, buông dĩa đậu phộng vừa mới xào xuống, nói: "Kêu ta đem theo hòm thuốc, là vị tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-dia-chu-nho-bi-ep-ve-que/2504253/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.