🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tầng mây nhuộm ánh hoàng hôn đỏ rực bao phủ hơn nửa thôn, từng nhà đều lượn lờ khói bếp, tất cả đều bận rộn nấu cơm.

Nghiêm Dung Chi nhìn thiếu niên đứng bất động ở cửa: "Về rồi à", ánh mắt khẽ chuyển, "Sao lại mua rượu?"

Thiếu niên trầm tĩnh hiền lành, không giống người sẽ uống rượu.

Lâm Thù Văn chần chờ nói: "Ta mua cho ông chủ Nghiêm, ta không biết ngươi có uống rượu không."

Ăn thịt uống rượu, cũng coi như một thú vui nhẹ nhàng, vui vẻ, tận hứng của đời người.

Cậu đặt bầu rượu lên bàn, còn có một ít sổ sách, trước tiên chạy vào sân múc nước rửa tay, sạch sẽ rồi liền vòng đến bên cạnh Nghiêm Dung Chi, hỏi: "Có cần ta giúp gì không?"

Nghiêm Dung Chi tạm đặt hai viên đá xuống, gà ăn mày vừa mới bỏ vào không lâu.

Thời tiết tháng sáu nóng bức, ăn thịt dễ gây bức bối, khó chịu, hắn chọn những thứ trước đó vài ngày từ khu đất trồng rau như củ cải, dưa leo, còn có mộc nhĩ (*) mua từ thôn dân, chia cho Lâm Thù Văn một chút, những việc này không cần tốn quá nhiều sức, nhưng cũng không để cậu rảnh rỗi rồi suy nghĩ lung tung.

(*) nấm mèo

"Đem mộc nhĩ ngâm trong nước khoảng hai khắc, củ cải và dưa leo thì rửa sạch, củ cải nhớ gọt vỏ."

Củ cải còn bự hơn cả cánh tay của Lâm Thù Văn, chất đất của thôn Bát Bảo không tồi, xuân hạ không thiếu nước mưa, chỉ cần gieo hạt giống, không cần chăm sóc kỹ lưỡng hàng ngày, đồng ruộng đều có thể mọc ra rau xanh có chất lượng không tệ.

Rửa rau và gọt vỏ đều là những việc cần sự tỉ mỉ, nhưng đối với Lâm Thù Văn biết điêu khắc gỗ thì đơn giản hơn nhiều.

Cậu nhanh chóng rửa sạch củ cải cùng dưa leo, dùng một cái bình để ngâm mộc nhĩ một chút, rồi để dưa leo và củ cải ráo nước, sau đó mang vào nhà.

Tuy trời đã tối, nhưng thời tiết vẫn chưa hết nóng, mảnh đất trống trong sân tỏa ra không ít hơi nóng.

Lâm Thù Văn múc một muỗng nước, tạt vào phần đất trống trong sân, giúp xung quanh mát mẻ hơn chút.

Lúc này cử động chút thôi cơ thể sẽ ra mồ hôi ngay, nói gì tới nam nhân đang ở cạnh bếp đá chuẩn bị đồ ăn.

Lâm Thù Văn mở rộng cửa, cửa sổ phòng ngủ cũng được mở hết cỡ. Bốn phía đều có cỏ đuổi muỗi, không lo bị muỗi đốt, làn gió đêm từ từ thổi qua, trong nhà lập tức mát mẻ hơn rất nhiều.

Lâm Thù Văn ngồi trên ghế nhìn Nghiêm Dung Chi cắt củ cải thành từng khối, nói lát nữa sẽ mang chúng đi hầm với mấy khúc xương làm canh. Sau đó cắt dưa leo thành từng miếng vừa ăn, bỏ vào chén, thêm chút muối vào trộn đều, sau đó dùng nước nóng trong nồi rửa sạch, bỏ vào chén và thêm chút đường.

Hai mắt thiếu niên bỗng mở to: "Đường?"

Giá đường không rẻ, bá tánh bình thường trong nhà rất ít khi mua được đường.

Nghiêm Dung Chi nhìn cậu: "Hôm nay là sinh nhật em, cứ ăn thoải mái đi."

Lâm Thù Văn nuốt xuống lời nói đã đến bên miệng, nhẹ nhàng gật đầu.

Nghiêm Dung Chi bóc tỏi thành từng tép, rồi cắt ớt khô thành từng đoạn nhỏ, cho vào nồi xào chung, sau đó cho dưa leo vào, trộn đều.

Hắn liếc mắt nhìn thiếu niên vẫn ngồi trên ghế bên cạnh, ánh mắt dịu dàng, rưới nước gia vị lên dưa leo, vừa đủ một chén, lượng vừa phải, sau đó để lên khay rồi đưa cho Lâm Thù Văn.

"Ăn chút đi, khai vị."

Nghiêm Dung Chi lo Lâm Thù Văn ở bên ngoài ăn nhiều, lát nữa ăn tiếp sẽ không thoải mái.

Lâm Thù Văn yên lặng nhận lấy cái khay: "Ta có chừa bụng, sẽ không ăn không nỗi."

Nhưng thật ra cậu và Lạc Tinh Hoài đã có chút khoảng cách, ra ngoài ăn tiệm cũng không còn hứng thú ăn nữa.

Nghiêm Dung Chi hơi mỉm cười: "Ăn chậm thôi, ta làm lại chén mì trường thọ cho em."

Lâm Thù Văn không khỏi cảm khái: "Ông chủ Nghiêm, sao cái gì ngươi cũng biết làm..."

Nghiêm Dung Chi đã từng đi buôn bán bên ngoài, trải qua không ít hoàn cảnh khắc nghiệt, tự nhiên không thể quen với việc có người hầu hạ, dần dà học được cách tự lo liệu mọi việc.

Hắn chọn một hai chuyện nói cho Lâm Thù Văn, thiếu niên chăm chú lắng nghe, còn nghiêng người, đem tai phải hướng về phía đối phương.

"Ta mang theo thương đội hàng năm đi khắp nơi, mỗi khi đến một nơi mới, ta sẽ dừng lại một thời gian, qua lại kiểm tra sổ sách, khảo sát tình hình, nếu có hứng thú thì liền tìm sư phụ ở địa phương học thêm một số kỹ năng."

Nghiêm Dung Chi rất ít khi nói về bản thân với Lâm Thù Văn, không phải không nghĩ tới, mà là không tìm được thời điểm thích hợp, ít nhất đối với mối quan hệ hiện tại giữa họ, không thể vượt qua quá mức.

Trước mắt đang có cơ hội, liền nói rõ ràng vài chuyện cùng Lâm Thù Văn, những việc này, Nghiêm Dung Chi vẫn luôn muốn nói cho đối phương biết.

Lâm Thù Văn nghe rất nghiêm túc, đáy mắt lóe lên rồi chợt tắt, rũ mặt nói: "Ta từ nhỏ chớ nói tới việc ra khỏi huyện Phong Dương, ngay cả cổng nhà cũng rất ít khi ra, không giống như ông chủ Nghiêm có nhiều kiến thức như vậy."

Ngẫm nghĩ lại, Lâm Thù Văn nhận ra mình không có ký ức khắc sâu nào về việc tự mình ra ngoài. Thông qua lời kể của Nghiêm Dung Chi, Lâm Thù Văn phảng phất như nhìn thấy những ngọn núi hùng vĩ hiểm trở, những con sông rộng lớn, và những vùng hoang mạc mênh mông bát ngát.

Dù cho tâm trí hướng về đâu, lúc này Lâm Thù Văn chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Cậu cúi đầu, miệng nhỏ cắn một miếng dưa leo trộn, chua ngọt ngon miệng, nhịn không được ăn thêm vài miếng.

Cậu vẫn thích ở trong nhà, không muốn ra ngoài đâu.

Xương được chặt thành khúc hầm cùng củ cải thành canh, canh vẫn chưa sôi, Nghiêm Dung Chi cầm một cục bột, làm nửa chén mì trường thọ.

Thời tiết nắng nóng, đồ ăn không để được lâu, đặc biệt là thịt.

Đêm nay Nghiêm Dung Chi chuẩn bị mấy món ăn, đều dựa theo lượng ăn của hai người để làm, lại nghĩ Lâm Thù Văn đã ăn một ít trong thành, cho nên làm không nhiều.

Đối với thiếu niên mà nói, việc ăn uống rất quan trọng, đặc biệt là về số lượng, tốt quá hóa dở, ép cậu ăn nhiều quá, ngược lại sẽ khiến cơ thể không chịu nổi, thậm chí làm tổn hại sức khỏe của cậu.

Ánh hoàng hôn dần tắt, những tia sáng cuối cùng trên giếng trời từ từ biến mất.

Trước khi bốn phía tối đen, Lâm Thù Văn tìm gậy đánh lửa thắp hai ngọn nến, một ngọn đặt trên bếp đá, ngọn còn lại đặt trên bàn nhỏ, cậu cũng đốt đèn lồng trên góc tường, đem treo trong sân.

Nghiêm Dung Chi đẩy đá than lửa ra, đặt ngoài phòng một lát cho gió thổi tắt, rồi gỡ bỏ lớp đất bao quanh, lột từng tầng lá sen, cả phòng tràn ngập hương thơm, khiến ngón tay người khác phải động đậy.

Canh trong nồi hầm vừa đủ, Nghiêm Dung Chi múc trước một chén.

Canh củ cải cùng xương hầm vị đậm đà lại ngọt thanh, ngoài ra một phần nước canh còn được chừa lại, dùng làm nước dùng mì trường thọ.

Một vài món ăn đã được chuẩn bị xong, màn đêm buông xuống, ánh sao sáng lấp lánh trên bầu trời.

Nghiêm Dung Chi dời hai ngọn nến qua bàn, để Lâm Thù Văn ngồi xuống trước, ra ngoài rửa tay rồi mới bước vào ngồi cùng.

Lâm Thù Văn không thể dời mắt khỏi bàn đồ ăn, dư quang thấy chiếc mũi cao thẳng của Nghiêm Dung Chi vẫn còn vương chút mồ hôi, vội vàng lấy ra một cái khăn vải từ bên hông.

"Ông chủ Nghiêm, lau mồ hôi chút đi, khăn này sạch."

Nghiêm Dung Chi nhận lấy chiếc khăn vải, lau chút mồ hôi trên trán, rồi hạ tay xuống, sắc mặt vẫn như thường, người khác không nhìn ra chút thay đổi nào.

Hai cái khăn của Lâm Thù Văn đều là thay phiên nhau giặt sạch, luôn mang theo bên người để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Ngày thường khăn được giặt bằng bồ kết, ngoài mùi thảo dược nhạt nhẽo, chúng còn mang theo một mùi hương thoang thoảng, ngửi vào có cảm giác mềm mại, ấm áp và khô ráo, tựa như hơi thở trên người thiếu niên.

Nghiêm Dung Chi thu tay lại, khăn vải xếp lại trong tay, đẩy chén mì trường thọ cho Lâm Thù Văn: "Trước tiên thử món này đi, hôm nay là sinh nhật của em, lại thêm một tuổi, ta chúc em mọi điều may mắn, vạn sự như ý."

Lâm Thù Văn sửng sốt, chậm rãi "ừm" một tiếng, cúi đầu vội vàng quấn sợi mì, đưa vào miệng.

Nhà cũ tuy không thoải mái bằng tòa nhà trong thành, nhưng lại làm cậu thấy an tâm cùng chân thật, nước canh vào bụng, trái tim cũng nóng lên.

Mỗi dịp sinh nhật trước đây, trong nhà sẽ tổ chức tiệc cho cậu, Lâm Thù Văn cũng không có quá nhiều cảm xúc vui mừng hay chua xót gì, bình thường cứ nghe theo an bài của trưởng bối là được.

Lâm Quảng Lương cùng Tạ Hứa Cô đón tiếp khách quý, những người lớn tuổi thì ngồi trên bàn nói chuyện, tiệc sinh nhật chỉ là một cách để các bậc trưởng bối kết giao với nhau.

Mùi rất thơm, gà ăn mày mềm mại tan trong miệng, cậu thậm chí còn dùng tay gặm vài miếng xương, thẳng đến khi môi khẽ mím lại, không hút thêm được gì, rồi ngượng ngùng cười nhìn Nghiêm Dung Chi.

Cuối cùng Lâm Thù Văn còn uống rượu.

Nghiêm Dung Chi giữ chặt bình rượu, Lâm Thù Văn thoải mái cười, khóe miệng tựa như hơi phát sáng.

Cậu nhẹ giọng nói: "Chưởng quầy nói rượu này không say, có thể uống."

Nghĩ đến hôm nay là sinh nhật thiếu niên, Nghiêm Dung Chi liền để cậu thỏa ước mong.

Tuy nhiên, chỉ nửa khắc sau, gò má Lâm Thù Văn đã ửng hồng, diễm lệ hơn cả những áng mây tía nhuộm màu hoàng hôn, Nghiêm Dung Chi dở khóc dở cười.

Lâm Thù Văn vội che cái ly lại, định đưa lên miệng uống, rồi lắc lắc đầu, phát hiện trong ly không còn rượu, đôi tay cầm ly lên, đưa qua.

"Cho ta một ly đầy."

Nghiêm Dung Chi: "Em say rồi."

"Không có say..."

Nghiêm Dung Chi thấp giọng nói: "Thông thường chỉ có người say rồi mới nói mình không say."

Hắn lấy đi cái ly trong tay thiếu niên, định đỡ người đi nghỉ ngơi, bên cổ nóng lên, thì ra là thiếu niên chợt nhào vào lòng hắn, đôi tay gầy gầy nắm lấy quần áo hắn, vải dệt thượng hạng nhanh chóng dính đầy dầu mỡ từ ngón tay.

Nghiêm Dung Chi khẽ nhíu mày, rồi như than nhẹ, gọi cả tên lẫn họ của cậu: "Lâm Thù Văn."

Miệng lưỡi chẳng buông một lời trách cứ nào, giống như đang nhìn một bé mèo con quậy phá, gây rối trong lòng mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Tình cảm bắt đầu nảy sinh ~

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.