Một tháng sau, tại Kỳ Vật Lâu ở Nam Châu nơi nổi danh với câu "không một con sâu nào sống sót rời khỏi", Dư Thanh Đường ngồi dựa cửa sổ, miệng cắn một con bọ cạp hình thù kinh dị, dáng dấp dọa người, mắt thì nhìn xuống phố.
Dưới lầu, Tiếu Hồ Điệp đang rượt đuổi tiểu hòa thượng từ đầu phố sang cuối phố.
Một người reo hò phấn khởi, một người hét loạn khản giọng, náo nhiệt vô cùng.
Dư Thanh Đường nhả vỏ bọ cạp vào lòng bàn tay, cảm khái: "Tuổi trẻ thật tốt, tràn đầy sức sống."
"Ngươi cũng đâu có già." Xích Diễm Thiên bê một miếng thịt rết khổng lồ bước tới hắn không ưa mấy món phải lột vỏ, chỉ thích ăn thịt tảng, chẳng thèm để ý thịt từ đâu ra.
Chỉ khổ cho Tiêu Thư Sinh, mặt xanh mét co ro trong góc, ôm bát canh nấm vất vả lắm mới xin được từ hậu trù, ai oán than thở: "Hai vị à, hôm nay nhất quyết ăn cái này, chẳng phải muốn hành tôi sao."
"Sao lại thế được" Dư Thanh Đường kéo dài giọng, quay đầu chỉ vào Xích Diễm Thiên: "Do Xích huynh đề nghị đấy."
"Hử?" Xích Diễm Thiên ngoảnh đầu lại: "À, là Tiếu Hồ Điệp nói với ta, quán này có thịt côn trùng tảng to, ăn ngon lắm. Ngươi thật sự không thử à?"
Vừa nói vừa đưa miếng thịt dí sát mặt Tiêu Thư Sinh.
Tiêu Thư Sinh biến sắc, vội vàng xua tay: "Không không không được đâu..."
Sợ Xích Diễm Thiên mà cố chấp thì toi, hắn vội đánh trống lảng: "Phải rồi, Diệp huynh thử thách đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-gia-nu-treu-gheo-long-ngao-thien/2881486/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.