“Niên Niên, Tuế Tuế nhớ ba à?” Vệ Đình Tiêu vẫy tay vào màn hình.
Tuế Tuế: “A ba a ba.”
Niên Niên: “Ba ba ba ba ba!”
Cậu nhóc vừa nghe thấy giọng ba, liền cười toe toét bò về phía trước vài bước.
Thằng bé nói chuyện rất thích lặp đi lặp lại, đôi khi giống như máy đọc băng.
Hai đứa trẻ cười vui vẻ, Vệ Đình Tiêu nhìn thấy cả hai cái răng sữa nhỏ xíu của chúng, hiện giờ đúng là thời điểm mọc răng.
Chẳng mấy chốc, Ngạn Sơ từ phòng tắm đi ra cũng đến gần màn hình.
Hai đứa nhỏ nhìn thấy ba còn lại mắt sáng rực lên, gọi còn to hơn lúc nãy, sợ ba không nghe thấy.
“Ba ba ba ba ba ba…”
“A ba A ba A ba…”
Ngạn Cẩn sợ hai đứa trẻ ngã khỏi giường vội vàng tiến lên ôm cả hai lùi ra sau một chút.
“Ba, sau này mỗi ngày có thể gọi video, nếu không con sợ chúng nó sẽ quấy.” Ngạn Sơ nói với Ngạn Cẩn.
“Vâng, ba cứ gọi nhé, đừng sợ làm phiền bọn con, dù sao đi nghỉ cũng là để thư giãn thoải mái mà.” Vệ Đình Tiêu tiếp lời.
“Ừ, ba biết rồi, bọn trẻ thật ra rất ngoan, chỉ là hôm nay nói nhiều một chút thôi.” Ngạn Cẩn mỉm cười.
“Ba ba, ngoan!” Niên Niên bỗng nhiên nói bằng giọng sữa.
Tuế Tuế học theo: “Ngoan!”
“Rồi rồi, các con ngoan, biết các con ngoan rồi.” Vệ Đình Tiêu nhìn hai đứa con bằng ánh mắt cưng chiều và dịu dàng, không hiểu sao lại có chút nhớ chúng.
“Bên đó chắc muộn rồi nhỉ? Các con nghỉ ngơi đi, vậy nhé, ba tắt đây.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-giai-nghe-ca-nhi-noi-tieng-nho-theu-thua/2292452/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.