Vệ Đình Tiêu tương tác với cư dân mạng một lúc, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Ngạn Sơ đã bê đồ ăn ra bàn.
Vội vàng trả lời người cuối cùng: [Đi ăn cơm đây, không nói chuyện nữa.]
[Được rồi, được rồi, vợ gọi là anh liền chạy tót đi, bỏ rơi bọn em phải không?]
[Ăn ăn ăn chỉ biết ăn, anh ơi hình tượng ban đầu của anh trong lòng em đã vỡ vụn rồi.]
[Chậc, đàn ông có vợ con rồi đúng là khác.]
[Đi đi đi, đi ăn đi (tuy không biết rốt cuộc là ăn cơm hay ăn vợ).]
[Chụp nhiều ảnh của Ngạn bảo chút đi, muốn xem, thích xem lắm ~]
Vệ Đình Tiêu kéo ghế ngồi xuống cạnh Ngạn Sơ, hôn lên má cậu, “Vợ ơi, em vất vả rồi.”
“Nấu cho anh mấy món thanh đạm dễ tiêu, hai hôm nay anh vẫn phải chú ý dạ dày, ăn nhanh đi.” Ngạn Sơ quan tâm nói, đưa tay lấy đũa.
“Sau này anh không bao giờ ăn uống vô độ nữa.” Vệ Đình Tiêu uống vài ngụm canh, cả người ấm áp.
“Gần đây có một ngọn núi tuyết, trên đó có sông băng và khe nứt sông băng không bao giờ tan chảy, còn có cả cầu treo cao nhất địa phương, chúng ta nghỉ ngơi hai hôm rồi đi đó làm điểm tham quan đầu tiên.” Vệ Đình Tiêu giới thiệu.
“Nghe có vẻ đẹp lắm, vậy em phải ngắm cho kỹ mới được.” Ngạn Sơ mỉm cười.
“Lần này em chỉ cần thưởng thức cảnh đẹp thôi, anh sẽ ghi lại cho em, chụp ảnh cho em, bây giờ anh là nhiếp ảnh gia riêng của em rồi đấy.” Vệ Đình Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-giai-nghe-ca-nhi-noi-tieng-nho-theu-thua/2292457/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.