Lời nói của Tưởng Trạm Bạch hoàn toàn là một câu ra lệnh nhưng không ai có ý kiến gì, chỉ vì khí thế của người này quá mạnh mẽ, cho dù không biết thân phận của anh cũng hoàn toàn không có cách nào cãi lời anh.
Nhưng người lớn là người lớn, con nít là con nít.
"Con không đi ngủ!" Eric dẫn đầu lớn tiếng kêu: "Con phải ở lại làm chứng cho Thủy Thủy!"
"Con cũng không ngủ, con cũng muốn làm chứng."
"Con cũng muốn con cũng muốn."
"..."
Đại sảnh nháy mắt trở nên ồn ào, đều là trẻ con, làm sao có thể nói lý lẽ với trẻ con chứ? Không thể được, vì thế Tưởng Trạm Bạch không còn cách nào để bọn nhỏ đi ngủ trước.
Văn Khê đi đến chỗ con trai mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ mông nhỏ của bé lộ ra ngoài cánh tay của Tưởng Trạm Bạch: "Nói đi, hôm nay đã làm chuyện xấu gì?"
Thủy Thủy ưỡn ngực, tự hào: "Hôm nay con với mọi người cùng đi đến Miếu Tiên Nữ! Còn có "Phi Phi" nha, nhưng mà nơi đó quá tối, Tịnh Tịnh bị dọa khóc."
"Em mới không khóc." Bé gái ngoan ngoãn đáng yêu phản bác: "Eric mới khóc."
Eric ngượng ngùng cúi đầu.
"Eric không thích "Phi Phi", xém chút tiểu trong quần."
"Anh Mao Mao rất mạnh, vịn Eric để anh ấy không bị rơi xuống!"
Mấy đứa nhỏ chen nhau nói, cực kỳ có tinh thần.
Văn Khê hơi choáng váng, cái gì mà "Phi Phi", cái gì rơi xuống, còn con chó robot đâu?
Đạo diễn Ninh vẻ mặt khó nói đi đến trước mặt cậu: "Văn Khê à, có thể nói hơi khó hiểu, thôi để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-hoan-thanh-nhiem-vu-phao-hoi-mang-con-chay/1315334/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.