Edit: Mều.
Thẩm Từ chỉ im lặng nhìn hắn một lúc lâu, không nói gì.
Tần Ức… mời cậu ra mắt phụ huynh sao?
Nói thật, cảm tình của cậu với mẹ hắn khá phức tạp, trên phương diện một người vợ bị chồng vứt bỏ thì bà là người bị hại đáng thương, mặt khác bà cũng là người gây tổn thương cho con trai mình.
Những khi Tần Ức nhắc đến bà chưa bao giờ nói bà không tốt, “được yêu thương” và “bị tổn thương” luôn luân phiên thay đổi, không giống như ở với Tần Tiềm, hoàn toàn chỉ có tổn thương, có lẽ vì sự khác biệt này cho nên Tần Ức thiên vị bà hơn một chút.
Bây giờ nghĩ lại, bà có lẽ từng thật lòng yêu thương con mình, nhưng những lúc phát bệnh không khống chế được cảm xúc đã làm ra hành động thương tổn hắn, chờ đến lúc tỉnh táo lại thì hối hận, cho nên lại đối xử tốt với hắn để bù đắp….cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng.
Ở điểm này, Tần Ức có lẽ hiểu bà, cho nên mặc dù bị thương tổn lặp đi lặp lại cũng không thể phát triển thành ‘hận’, vẫn nhớ những tình thương của mẹ. Giống như cửa sổ phòng ngủ bị dây thường xuân che kín trước đây của hắn, chỉ khi thỉnh thoảng gió thổi qua, mới thấy được một chút ánh sáng lọt vào.
Chút ánh ấy, Tần Ức đều khắc ghi.
Chẳng sợ dây thường xuân sẽ vây hắn trong bóng tối, cũng sẽ không quên chút ánh mặt trời, chút thiện ý ấy.
Mũi Thẩm Từ có chút xót, vội cúi đầu không muốn đối phương thấy hốc mắt mình đã đỏ, cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ket-hon-voi-nhan-vat-phan-dien-tan-tat/813904/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.