Edit: Mều.
Thẩm Từ chỉ im lặng nhìn hắn một lúc lâu, không nói gì.
Tần Ức… mời cậu ra mắt phụ huynh sao?
Nói thật, cảm tình của cậu với mẹ hắn khá phức tạp, trên phương diện một người vợ bị chồng vứt bỏ thì bà là người bị hại đáng thương, mặt khác bà cũng là người gây tổn thương cho con trai mình.
Những khi Tần Ức nhắc đến bà chưa bao giờ nói bà không tốt, “được yêu thương” và “bị tổn thương” luôn luân phiên thay đổi, không giống như ở với Tần Tiềm, hoàn toàn chỉ có tổn thương, có lẽ vì sự khác biệt này cho nên Tần Ức thiên vị bà hơn một chút.
Bây giờ nghĩ lại, bà có lẽ từng thật lòng yêu thương con mình, nhưng những lúc phát bệnh không khống chế được cảm xúc đã làm ra hành động thương tổn hắn, chờ đến lúc tỉnh táo lại thì hối hận, cho nên lại đối xử tốt với hắn để bù đắp….cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng.
Ở điểm này, Tần Ức có lẽ hiểu bà, cho nên mặc dù bị thương tổn lặp đi lặp lại cũng không thể phát triển thành ‘hận’, vẫn nhớ những tình thương của mẹ. Giống như cửa sổ phòng ngủ bị dây thường xuân che kín trước đây của hắn, chỉ khi thỉnh thoảng gió thổi qua, mới thấy được một chút ánh sáng lọt vào.
Chút ánh ấy, Tần Ức đều khắc ghi.
Chẳng sợ dây thường xuân sẽ vây hắn trong bóng tối, cũng sẽ không quên chút ánh mặt trời, chút thiện ý ấy.
Mũi Thẩm Từ có chút xót, vội cúi đầu không muốn đối phương thấy hốc mắt mình đã đỏ, cậu gắp miếng thịt cừu chín quá trong nồi lên: “Được, không biết khi nào bà ấy tiện? Hình như lúc trước anh nói bà ấy chỉ có thể liên lạc với bên ngoài vào thời gian cố định…phải xin phép trước sao?”
“Vào các ngày lễ, có thể gọi điện hoặc gọi video với bà,” Tần Ức nói, “Chờ qua năm đi, dịp Tết mỗi năm anh đều gọi cho bà, năm nay sẽ cùng em gọi qua.”
“Được ạ, em sao cũng được.”
Còn một tháng nữa là tới Tết, Thẩm Từ có đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý, cậu nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Em chưa biết tên bà ấy, có tiện nói cho em biết không?”
“Ngu Xu,” Tần Ức rốt cuộc cũng nói ra cái tên đã lâu không nhắc tới, “bà ấy tên Ngu Xu.”
*Xu (thù): người con gái đẹp.
“Em nhớ rồi, đến lúc đó em gọi là dì Ngu, chắc là không sao đâu nhỉ?”
“Ừm.”
Tần Ức nói ra những điều này với cậu, tựa như nhẹ nhàng đi không ít, cuối cùng cũng tập trung ăn lẩu. Tuy không nhớ nổi kí ức xưa kia ăn lẩu cùng mẹ, cũng không nhớ hương vị nồi lẩu ngày đó, nhưng lại thấy hương vị nồi lẩu ngày hôm nay chắc chắn ngon hơn nồi lẩu kia một cách khó hiểu.
Chắc có lẽ do hiệu ứng tâm lý, hắn dần cảm thấy có hứng thú ăn lẩu, có chút cay nên ăn ngon hơn bữa ăn dinh dưỡng hằng ngày, vô tình ăn nhiều cơm hơn.
Nửa chừng Thẩm Từ thả thêm một gói mỳ, chia nhau ăn với Tần Ức. Tần Ức tựa như lần đầu tiên mới biết nước lẩu cũng có thể trụng mì, nhíu mày nhìn hồi lâu mới đưa đũa gắp thử một miếng, sau đó chân mày từ từ giãn ra, im lặng ăn hết.
Thẩm Từ thấy phản ứng của hắn thú vị, sau này ngoài những món ăn thường ngày vẫn nên thử thêm mấy món chẳng như đồ nướng, lẩu cay các thứ, nói chừng Tần Ức sẽ thích.
Tất nhiên vẫn phải đảm bảo cân đối dinh dưỡng, thỉnh thoảng ăn một vài lần cho đỡ thèm, khơi dậy ham muốn ăn uống, không thể ăn quá nhiều.
Thẩm Từ nghĩ như vậy, quyết định về sau mỗi cuối tuần sẽ để hắn ăn một món mới.
Thẩm Từ ở cạnh Tần Ức cả đêm, do ăn lẩu chảy nhiều mồ hôi nên phải đi tắm, tắm xong coi phim một lúc, sau đó mát xa đi ngủ.
Hai người ném chuyện không vui ban ngày ra sau đầu, hơn nữa vì cậu đồng ý gặp mặt phụ huynh nên Tần Ức có chút vui vẻ. Cậu có thể cảm nhận được tâm tình hắn thả lỏng, mà lúc bình thường không thấy được.
Từ khi chân có thể động đậy, hắn dần dần thay đổi, trong khoảng thời gian này không còn phát tác chứng nóng nảy dễ cáu gắt nữa, chẳng sợ bị một câu nói vô tâm mà không khống chế được cảm xúc của mình.
Thẩm Từ lờ mờ cảm thấy Tần Ức sắp khỏi bệnh, cậu muốn cứu hắn, không muốn hắn bị thương nữa, muốn hắn một lần nữa đứng lên, trở lại nơi thuộc về hắn.
Lúc này xem ra, hắn chắc là đã bước ra được một bước lớn.
Khi ôm hắn ngủ cậu rất vui, cảm thấy hết thảy mọi chuyện đang đi theo hướng tốt, có lẽ không bao lâu nữa cậu có thể thấy Tần Ức nói cười với mình bình thường. Cậu bắt đầu chờ mong ngày đó đến, chờ đến ngày có thể thấy hắn đứng trên sân khấu một lần nữa.
Hôm nay Thẩm Từ mơ một giấc mơ, mơ thấy tham gia một buổi hòa nhạc, đó là buổi biểu diễn đầu tiên sau khi Tần Ức trở lại sân khấu. Hắn còn lóa mắt hơn cả ánh đèn, sau khi diễn tấu xong đứng dậy cúi người chào người dưới sân khấu.
Kết quả mới mơ tới đây đã bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Cậu rất không cam lòng mà bò dậy, thầm nghĩ cậu chưa kịp mơ thấy hắn đi về phía mình vậy mà phải tỉnh giấc. Nhưng hôm nay phải đi học không thể lười biếng nữa, không cam lòng cũng phải ngoan ngoãn bò dậy.
Sau khi cho phép bản thân nghỉ ngơi một ngày, cuộc sống học sinh lớp mười hai vẫn tiếp tục, cậu quay lại với chuỗi ngày ban ngày đi học ban đêm luyện đàn,
Qua Tết Nguyên Đán, kết quả kỳ thi chung cũng được công bố, đúng như dự đoán, tổng thành tích của cậu không vấn đề gì, có thể tiếp tục chuẩn bị cho kì thi lớn của Yến Âm.
Kỳ thi diễn ra vào tháng ba, phải qua học kì hai lớp mười hai, bây giờ vẫn còn sớm.
Lúc trước vội vàng chuẩn bị tham gia thi nghệ thuật, chểnh mảng khóa văn hóa bên này nên bị Mạnh Thư vượt qua trong kì thi tháng, tụt xuống hạng hai.
Nhưng mà đối với cậu thành tích cũng không quá quan trọng, trong lòng nghĩ kỳ kiểm tra cuối kì cố ý làm sai câu hỏi lớn, một lần nữa lấy hạng hai đứng sau Mạnh Thư.
Với chuyện này, giáo viên chủ nhiệm chưa nói gì, ngược lại giáo viên toán không vui cho lắm, lén gọi cậu lên văn phòng hỏi lý do vì sao cậu làm sai đề.
Thẩm Từ vô tội chớp chớp mắt, đành phải ăn ngay nói thật, nói muốn Mạnh Thư tìm về sự tự tin, em ấy phải thi đại học như bao người, còn cậu là thí sinh nghệ thuật không cần đạt điểm cao.
Giáo viên Toán nghe cậu nói thế tức đến nỗi đầu bốc khói, yêu cầu: “Lần sau làm thế trên bài kiểm tra môn lịch sử đi, không được như vậy nữa trên bài môn toán của tôi nghe chưa.”
“Vâng ạ,” Thẩm Từ nhỏ giọng nói: “Cho dù có làm thế trên bài môn toán cũng đâu phát hiện ra….”
Giáo viên môn Toán nhướn mày: “Em nói gì?”
Thẩm Từ rụt cổ: “Em chưa nói gì hết ạ.”
Sau kỳ thi cuối kỳ, khối mười khối mười một đã bước vào kỳ nghỉ, còn khối mười hai thì vẫn học bù thêm mấy buổi nữa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.