Thẩm Từ nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, hoang mang không biết mình có nên lên tiếng trong hoàn cảnh này không.
Thẩm Phú nghe tiếng động, quay đầu lại nhìn thì thấy cậu đã về, anh ta lập tức đứng dậy: “Tiểu Từ, ừm……Lâu rồi không gặp.”
Hai chữ “Tiểu Từ” vừa thoát ra khỏi miệng, bầu không khi vốn dĩ kì lạ càng thêm khó hiểu, Ôn Dao lẫn Tần Ức đồng thời nâng mắt nhìn anh ta, trong ánh mắt hàm chứa ý tứ không vui.
Sao mà người người ai cũng có thể gọi Thẩm Từ là Tiểu Từ thế hả?
Thẩm Phú vừa nhận ra bầu không khí súng đạn bom mìn, cử chỉ vốn đã khách khí cẩn trọng lại càng lúng túng hơn mà nói: "Ờm... Tôi nói sai gì sao?"
“A, không có gì đâu, mọi người ngồi đi.” Thẩm Từ vội vàng tiến lên duỗi tay kéo Thẩm Phú ý bảo anh ta ngồi, mình cũng ngồi xuống theo.
Ôn Dao ngồi lại vị trí cũ, ba người mỗi người một bên, Thẩm Từ thuận tiện ngồi bên cạnh Thẩm Phú.
Kết quả mông chưa kịp ịn lên sô pha thì cậu cảm giác được một tầm mắt không mấy vui vẻ chiếu thẳng vào mình. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tần Ức đang nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt nguy hiểm, dường như đang có ý nhắc nhở cậu ngồi sai chỗ rồi vậy.
Thẩm Từ đành phải đứng lên, phân vân giữa “Ngồi với Tần Ức” hay “Một mình một ghế”, cuối cùng vẫn chọn vế sau.
Ở đây có ba người, cậu ngồi với ai cũng không được.
Tần Ức thấy cậu qua đây ngồi có hơi không hài lòng, nhưng không nói gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ket-hon-voi-nhan-vat-phan-dien-tan-tat/813912/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.