Tình huống hiện tại thật sự có hơi xấu hổ.
Mưa bụi thanh mát, giai nhân độc hành, vốn nên là tiết mục gặp gỡ vội vàng lãng mạn, lại vì Hạ Tri Châu té dập mông mà trở thành sự kiện giết người khoa trương.
Tiếng hét khàn cả giọng “Cứu mạng, giết người rồi” còn văng vẳng trong gió. Bỗng nhiên bất ngờ, bên tai mọi người vang lên một giọng nam vô cùng nhịp nhàng như người dẫn chương trình.
Giọng nói kia nghe có vẻ hồn hậu trong trẻo, cực kỳ giống lời độc thoại trong phim phóng sự. Nó bất ngờ vang lên như sấm sét giữa trời.
[Trời đầy gió và mưa, không ít ban công đều chìm trong sương mù.
Tương phùng nơi trường đê, nước mắt ai lay động tiếng lòng ai, là bàn tay ai tặng nàng một đời dịu dàng.
Bàn tay mảnh khảnh kia chỉ cách gang tấc, nàng thẹn thùng cười, nhẹ nhàng nắm lấy nó…]
Nói được một nửa, âm thanh bỗng dưng im bặt.
Sau đó là một tiếng la vô cùng khiếp sợ, dường như người nói sắp sụp đổ: [Ủa gì vậy, nàng đâu rồi?!!]
“Đây là lời dẫn chuyện được cố ý thiết lập trong Tháp Phù Đồ.”
Trịnh Vi Khởi trầm mặc một giây rồi khẽ giải thích: “Trạm kiểm soát nào trong tháp quá khó, sẽ có một ít nhắc nhở cho người vào tháp thông qua lời dẫn chuyện.”
Kết quả, Hạ Tri Châu dùng hành động cho thấy cái gì gọi là “Chỉ cần ta hành động đủ nhanh, dòng nhắc nhở sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-khong-ngung-tim-duong-chet-ta-tro-thanh-nguoi-trong-long/2725048/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.