Trịnh Vi Khởi tham gia bài thi văn với tâm trạng vô cùng lo lắng.
Trước khi đi thi nàng ấy còn liên tục vái Mạnh Quyết, Bùi Tịch và Ninh Ninh, chỉ thiếu điều đặt mấy người này vào phòng thắp nén hương để tận hưởng không khí vui mừng của người đứng nhất.
Ninh Ninh nhẹ nhàng an ủi nàng ấy: “Sư tỷ đừng lo lắng, trời xanh không phụ người có lòng. Mấy ngày nay tỷ học hành cực khổ như vậy, nhất định sẽ không có vấn đề gì.”
Bùi Tịch không giỏi nói chuyện với người khác, suy nghĩ nửa ngày mới miễn cưỡng thốt ra một câu: “Đại sư tỷ cố lên.”
Tiểu bạch long Lâm Tầm về quê thăm người thân trở về, nghiêm trang móc một lá bùa cầu nguyện làm từ sợi vàng trong tay ra đưa cho nàng ấy, vô cùng trịnh trọng viết chữ “qua môn” lên đó.
“Đại sư tỷ, ta nghe nói tỷ sắp thi văn, vậy nên đặc biệt tìm thứ này từ Long Cung đến đây.”
Lâm Tầm nói: “Lá bùa cầu nguyện này được dệt từ sợi rồng, khảm vảy rồng và hơi thở rồng, được cầu nguyện phước lành trong bảy bảy bốn mươi chín canh giờ. Biết đâu có thể giúp ích cho tỷ.”
Ngay cả việc chế tạo bùa cầu nguyện cũng dày công như vậy, có vẻ vị này vẫn là kẻ ăn tiêu phung phí ở Long Cung, bảo sao từ lúc vào Huyền Hư Kiếm Phái nghèo tới mức không dám nhìn thẳng.
“Chỉ cần đừng quên kiến thức trong mấy ngày nay ta dạy muội là được.”
Mạnh Quyết đã nhìn nàng ấy đi thi văn ở Học Cung không biết bao nhiêu lần, giọng điệu và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-khong-ngung-tim-duong-chet-ta-tro-thanh-nguoi-trong-long/2725058/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.