Ninh Ninh bị một tiếng thét chói tai đánh thức.
Lúc này sắc trời chưa sáng, ánh sáng mặt trời chưa lên. Bốn phía đều chìm trong yên tĩnh, do đó tiếng thét đầy sợ hãi kia hết sức nổi bật, chẳng khác nào tiếng rít của một chiếc ấm đun nước đang sôi, xé toạc màn đêm tĩnh lặng.
Sở dĩ giọng nói này có thể hấp dẫn sự chú ý của nàng là vì nó quá quen thuộc.
Tuy rằng âm thanh bị vỡ, nhưng với chất giọng quỷ khóc sói gào, cộng thêm ngữ điệu thê thảm như nhìn thấy ma thì ngoài Hạ Tri Châu ra chắc cả Tu Chân Giới này cũng không ai tạo ra âm thanh chính xác tới vậy.
Cơn buồn ngủ của Ninh Ninh bị âm thanh này đánh tan sạch sẽ. Nàng bỗng mở hai mắt, thấy cách đó không xa Bùi Tịch đã ngồi dậy từ trong chăn.
Như thể hắn cảm nhận được tầm mắt của nàng, chàng thiếu niên cụp mi nhìn về hướng nàng.
Trong mắt hắn vẫn còn chút buồn ngủ, trong con ngươi đen tối có một tia sáng như sương mù.
Khi hắn cứ nhìn về phía Ninh Ninh không chút đề phòng như vậy, vài sợi tóc rối liên tục cọ qua sườn mặt hắn, đuôi mắt đỏ bừng tương phản với nốt ruồi giọt lệ, khiến hắn bớt đi vài phần lạnh hùng và địch ý, mà trông như chàng thiếu niên nhà bên hơn.
Hơn nữa vạt áo hắn cũng hơi lộn xộn, tầng tầng nếp gấp như gợn sóng, phô bày chiếc cổ gầy gò tái nhợt.
Khoảng cách hai bên chỉ cách nhau một người, tuy rằng chẳng biết Bùi Tịch đặt một thanh kiếm nằm giữa hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-khong-ngung-tim-duong-chet-ta-tro-thanh-nguoi-trong-long/2725064/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.