🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong Huyền Kính, Vĩnh Quy bị hất bay xuống đất, các Trưởng lão đang xem bên ngoài Huyền Kính đồng thời run lên ba cái.

Các đệ tử khác trong Tháp Luyện Yêu liên tục mấp mé bên lằn ranh sinh tử, chỉ riêng mấy người bọn họ bị cuốn vào Phù Đồ Cảnh, thậm chí còn dính tới màn tuyển phi của Ma quân khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Vô cùng lạ lùng, có thể nói là màn pháo hoa đặc biệt nhất trong Thập Phương Pháp Hội, vậy nên thoáng cái đã thu hút sự chú ý của đông đảo mọi người. Vừa trông thấy tình cảnh bi thảm này, tất cả đều lộ ra vẻ mặt vô cùng phức tạp.

“A cái này…”

Thiên Tiện Tử vò đầu bứt tai: “Khúc của tiểu sư phó Vĩnh Quy, quả thực mang phong cách riêng.”

Trưởng lão Linh Quang của Phạn Âm Tự cười một tiếng, sờ lên cái gáy trơn bóng tròn trịa của mình: “Quả thực như vậy. Nếu trong chùa chúng ta có đệ tử nào không hứng thú với việc tu luyện, thì sẽ tìm Vĩnh Quy để làm bạn lâu dài với tiếng ca. Vào lúc âm luật vang lên dày đặc nhất, hai mắt nhìn nhau, thoáng cái Phật quang hiện lên, tiêu trừ toàn bộ tâm ma.”

Nói cách khác là hai cái đầu trọc lơ lửng giữa không trung, liếc mắt đưa tình với nhau trong tiếng hát cực kỳ lạ lùng, rồi kim quang chợt tỏa ra từ sau gáy.

Một trong số chúng tỏa sáng rực rỡ, bên kia phun hoa lửa với vẻ mặt hung dữ.

Tất cả mọi người ở đây đều câm lặng.

Họ không muốn nghe chuyện thế này!

“Tính cách Tạ Du tàn bạo, nếu chọc cho gã khó chịu thì nhất định gã sẽ hạ thủ không lưu tình. Chẳng biết Bạch Diệp sẽ làm thế nào đây.”

Lâm Thiển vẫn còn sợ hãi nhìn chằm chằm vào mặt kính, dưới ánh mắt thấp thoáng phần chờ mong: “Nghe nói từ trước tới nay hắn luôn làm việc chặt chẽ cẩn thận, chưa kể còn là đệ tử xuất sắc của Lưu Minh Sơn…”

Đệ tử nhỏ nhà mình được khen ngợi khiến Hà Hiệu Thần cười ngây ngô nói: “Quá khen, quá khen, tính cách Bạch Diệp cũng như ta, hẳn sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu.”

“Mà nè!” Kỷ Vân Khai dùng ngón tay ngắn ngủi trắng nõn của mình đưa lên gãi đầu, thò ra giữa cả một đống cô dì chú bác vây quanh: “Sao không thấy Mạnh Quyết đâu nhỉ?”

Có người hít sâu một hơi: “Mạnh Quyết? Chẳng lẽ Mạnh Quyết cũng muốn tham gia tuyển phi? Đừng đùa chứ?”

“Mạnh Quyết?”

Vài tu sĩ ở Nghê Quang Đảo cách vách đồng thời đứng dậy chạy về phía bên này. Cả nam cả nữ, tất cả đều tò mò thò đầu ra

Mạnh Quyết đệ tử đầu tiên của Thiên Tiện Tử, là đệ tử Nguyên Anh mạnh nhất Huyền Hư Kiếm Phái. Hắn ta vừa sở hữu khuôn mặt tuấn mỹ, lại thêm tính cách nho nhã ôn hòa, chỉ cần cười nhẹ một cái là đủ cho trái tim vô số nữ tu rung rinh.

Chưa kể hắn ta là kiếm tu.

Kiếm tu chú trọng lấy kiếm phá vạn pháp, lúc đối chiến là thời điểm sắc bén quả quyết nhất. Ai mà không yêu đàn ông cầm kiếm chứ? Vậy nên Mạnh Quyết cũng trở thành nhân vật được vạn người mê trong Tu Chân Giới, người hâm mộ có thể nắm tay xếp được năm vòng quanh Huyền Hư Phái.

Nhờ phúc của hắn ta, một đám người đều tụ lại trước Huyền Kính của Huyền Hư Kiếm Phái. Chẳng biết ai kêu lên một câu: “Bạch Diệp ra sân kìa!”

Khác với Vĩnh Quy một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Diệp dắt túi rất nhiều hành trang thần tượng.

Tuy hắn ta cũng muốn bộc lộ hết tài năng trong cuộc tranh đấu hậu cung nhưng chắc chắn sẽ không dùng hết mọi giá như người trước đó. Vậy nên cách ra sân của hắn ta hết sức dè dặt, hắn ta đi với tư thế từng bước nở hoa, khiến cho bất kỳ nam chính thời xưa nào nhìn thấy cũng phải khen ngợi: A, thật là một con mèo hoang khiến người ta phải ngứa ngáy.

Ninh Ninh luôn có dự cảm không tốt. Nàng hạ giọng hỏi Bùi Tịch phía sau: “Ngươi cảm thấy khả năng thành công của hắn ta là bao nhiêu?”

Bùi Tịch vốn không có hứng thú với chuyện này, giờ càng cay mắt với tư thái của Bạch Diệp hơn. Dưới đáy mắt hắn hiện rõ sự không kiên nhẫn, nghe vậy trầm giọng đáp lại: “Không.”

Nàng gật đầu đồng ý, tiếp tục nhìn lên phía đài quan sát.

Bạch Diệp sở hữu ngoại hình ngọc thụ lâm phong*. Khi đứng nguyên tại chỗ, không cần quá nhiều động tác cũng có thể lộ ra tư thái phiêu dật của tiên nhân.

*Ngọc thụ lâm phong: Chỉ người con trai sở hữu cốt cách như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, hết sức tao nhã.

Không ít phụ nữ đang xem đều vô thức thốt lên tiếng cảm thán, sau đồ ồ lên một tiếng mạnh mẽ.

Chỉ thấy tu sĩ trẻ tuổi kia nhếch môi cười, thực sự là lông mày gương cao, đôi mắt trong như nước. Dưới ánh mắt choáng ngợp của mọi người, hắn ta bay lên không trung, múa một điệu bằng tay áo dài, phía sau bỗng xuất hiện một ánh lửa sáng ngời.

Núi ở Sùng Lĩnh vừa cao vừa dốc, đường đi khó khăn, hầu như không liên hệ với thế giới bên ngoài. Người dân trong trấn hiếm khi nhìn thấy các tu sĩ tiên môn.

Trong khoảnh khắc ánh lửa xuất hiện, không chỉ tiếng hô của người xem dưới đài vang to lên, mà ngay cả Ma quân Tạ Du ngồi trên đài cũng biến sắc.

Cuối cùng Ninh Ninh đã hiểu cảm giác bất an trong lòng là thế nào.

Bọn họ ở trong Phù Đồ Cảnh, thứ nhìn thấy hay nghe thấy đều là ký ức giai đoạn đại chiến tiên ma. Trong thời gian này, Ma tộc và tu sĩ chính đạo không đội trời chung.

Nếu Bạch Diệp chỉ vừa múa vừa ngâm thơ, thậm chí nâng đá lớn đập vỡ trên ngực cũng chẳng phải điều gì phá đáng. Ấy nhưng hắn ta lại sử dụng phù thuật ngũ hành, làm vậy chẳng khác nào bộc lộ thân phận, đâm thẳng vào họng súng của Tạ Du. Quả thực chẳng khác nào tiễn một hồi, giữa lúc nói cười tiễn cả mình đi luôn.

Sắc mặt Tạ Du càng lúc càng tệ hơn, Bạch Diệp lại hoàn toàn không biết gì hết.

Người thanh niên có gương mặt như ngọc di chuyển sang trái rồi lại phải, pháo hoa rực rỡ nổ tung từng đóa bên cạnh hắn ta. Giữa lúc mọi người đang nghẹn họng sửng sốt, đôi mắt hắn ta bỗng chuyển động.

Có tiếng trẻ em hô lên giữa đám đông: “Đây, đây là…!”

Vô số ánh lửa bùng lên. Từ lúc vài tia nước sáng ngời bắn ra khỏi những khe hở của pháo hoa như thể có con rồng chui ra khỏi hang, ngưng tụ rồi di chuyển xuyên qua biển lửa.

Đúng lúc này có một tia sét đánh xuống, kim quang lay động, điện quang ngưng tụ thành một vòng, chiếu sáng bóng người trắng như tuyết đang nhảy múa.

Bên ngoài Huyền Kính có Trưởng lão kinh ngạc kêu lên: “Cùng sử dụng ba nguyên tố thủy, hỏa, lôi, không hổ là thiên tài tuổi trẻ! Hà Chưởng môn rất biết cách dạy!”

“Thi triển cùng lúc tam pháp là việc cực kỳ khó khăn.”

Khúc Phi Khanh gật đầu nói: “Trong trường hợp bình thường sẽ vì thiếu tu vi mà khiến nước, sét và lửa này tiêu tán rất nhanh. Nhưng Bạch Diệp thông minh, hắn đã mang linh khí và lôi điện xoay quanh bản thân mình, tựa như một chiếc kén bịt kín, do đó giảm bớt đáng kể sự tiêu hao thuật pháp.”

Mặt mày Hà Hiệu Thần càng hớn hở hơn: “Quá khen, quá khen! Nếu mấy người còn khen nữa, ta sẽ xấu hổ mất.”

Những gì Khúc Phi Khanh nói là thật. Bạch Diệp dùng linh khí làm kết giới, tạo thành trận pháp hình tròn tương tự như Tị Thủy Quyết bên người mình.

Linh khí và phù pháp đều bị kìm hãm bên trong trận pháp, vì không thể trôi ra bên ngoài nên trông càng mạnh mẽ hơn. Ánh lửa phừng phừng, màu nước trong suốt, cộng thêm tia chớp nhanh như rồng đang bơi, sáng rỡ như một giấc mộng.

Nếu bỏ qua việc sắc mặt Tạ Du ngày càng đen kịt lại thì tất cả đều hoàn mỹ.

Bạch Diệp say sưa khiêu vũ trên đài, mái tóc đen như nhuộm mực, tựa như chim loan bay về chim phượng, đôi mắt đen lấp lánh muốn nói lại thôi, cầm kịch bản “Quý phi say rượu” trong tay.

Tạ Du đang ngồi ngay ngắn trong bữa tiệc đã xuất hiện sát khí. Lo sợ khiến đệ tử tiên môn kia bộc phát hại người bị thương, ma khí trong tay gã từ từ ngưng tụ, chỉ chờ đúng thời cơ để ra tay trước, trong đầu diễn vở kịch “Kinh Kha giết Tần”.

Chỉ có Ninh Ninh đứng trong đám người lo lắng bồn chồn, cảm thấy có gì đó không ổn.

Xét trên góc độ vật lý, trong một không gian kín, sự bốc hơi quá nhanh của nước sẽ sinh ra hơi nước, điều này thúc đẩy áp suất không khí tăng cao. Khi áp suất vượt qua sức mạnh tối đa mà bong bóng linh khí có thể chịu đựng…

“Mau dừng lại!”

Trong lòng Ninh Ninh nóng như lửa đốt, dùng truyền âm nhập mật vội vàng nói với Bạch Diệp: “Tản linh khí trên người ra mau!”

Bạch Diệp không hiểu nguyên nhân tại sao, quay đầu nhìn nàng đầy hoang mang.

Trong nháy mắt tiếp đó, tiếng nổ lớn vang vọng khắp nơi.

Tất cả xảy ra quá nhanh.

Nhanh đến mức tất cả mọi người chỉ thấp thoáng nhìn thấy một vệt sáng rực rỡ bỗng nhiên nổ tung nuốt chửng bầu trời. Một tia sáng trắng tuyệt đẹp bay lên bởi lực đẩy, đập mạnh vào không trung theo quỹ đạo đường parabol.

Sau đó vang lên bộp một tiếng, hệt như miếng thịt bị thiêu chín rơi xuống đất, tỏa ra từng đợt khói trắng.

Phía trên lôi đài tỏa ra mùi cháy thơm lừng.

Bên ngoài Huyền Kính tiếp tục rơi vào cảnh câm lặng.

Câm lặng là cây cầu vĩnh cửu của Thập Phương Pháp Hội.

Hà Hiệu Thần vừa mới uống xong một ngụm trà thì phun mạnh ra, run rẩy hô: “Bạch - Diệp!”

Phía bên này rơi vào hỗn loạn, trong mắt Tạ Du cũng hiếm khi lộ ra vẻ bối rối và hoang mang.

Gã vốn tưởng rằng tên đệ tử tiên môn này sẽ tập kích bất ngờ nhân lúc gã chưa chuẩn bị nhưng tại sao lại tự nổ tung bản thân trước mặt bao nhiêu ngươi thế? Cái này… đây là phương thức tấn công kiểu mới của chính đạo hả?

Quá cao cấp, quá đáng sợ, quá bất bình thường, quả thực khiến gã xem mà đầu óc lơ mơ!

Nhìn khối thịt chết ngã thẳng cứng xuống kia, thoáng cái vị Ma quân đa nghi này cảm thấy sợ hãi khó tả.

Tình hình thảm không nỡ nhìn, Ninh Ninh cắn răng chạy đến bên người Bạch Diệp, không dám nhìn càng không dám đụng vào.

Bùi Tịch bên cạnh cũng cau mày: “Tối nay ta luyện kiếm ở rừng trúc bên cạnh Chu gia. Nếu tỷ gặp ác mộng không ngủ được, có thể đến tìm ta.”

Thừa Ảnh hừ lạnh: “Trước đây ngươi chưa từng nói muốn luyện kiếm lúc nửa đêm.”

Cả người Bạch Diệp hơi run rẩy, nước mắt trào khỏi hốc mắt.

Tên nhóc này danh bất hư truyền, quả thực không phải người mà.

Ninh Ninh im lặng nhìn hắn ta, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp.

Khi áp lực vượt quá cường độ lớn nhất có thể chịu được, nó có thể nổ mạnh như nồi áp suất vậy. Bong bóng linh khí cũng đồng thời nổ tung, hất bay toàn bộ mọi thứ bên trong nó.

Ai thèm quan tâm nhiều khúc mắc ân oan tình thù giữa tiên và ma như vậy, mọi người đều bình đẳng dưới vật lý, rõ ràng điều này “tiếp cận khoa học” một cách căn chính miêu hồng.

Đạo pháp có ngàn vạn, điều an toàn thứ nhất là thi pháp không theo quy phạm sẽ khiến người thân rơi nước mắt.

Bạch Diệp cứ như thể bị đưa tới mỏ than Châu Phi làm việc cực nhọc suốt 800 năm, thay đổi lớn tới mức có thể sửa tên thành “Hắc Diệp”. Hắn ta há đôi môi run rẩy rồi nhìn về phía Ninh Ninh, phun ra một luồng khói trắng mờ ảo.

“Tiếp theo…”

Hắn ta vừa nói vừa giơ tay phải lên, như muốn đập tay với nàng giống như đã làm với tiểu sư phó Vĩnh Quy: “Giao hết cho các cô.”

Ninh Ninh nhìn bàn tay đen như chân vịt quay của hắn ta.

Ninh Ninh chỉ muốn từ chối.

Xét cho cùng thì vừa thấy đã biết đây chẳng phải động tác nghiêm túc gì cho cam, mà là sự kế thừa xui xẻo theo đúng nghĩa đen. Bất cứ ai đập tay sẽ thực hiện động tác xoay người 720 độ trên không trung.

Nàng vốn định kiểm tra vết thương trên người Bạch Diệp xem thế nào, lại bị Bùi Tịch ngăn lại giữa chừng. Thiếu niên mặc đồ đen ôm kiếm thực hiện động tác giống hệt nàng ban nãy, duỗi tay cúi người nhỏ giọng bảo: “Để ta.”

Ninh Ninh chỉ đành gật đầu, ngước mắt nhìn về phía Tạ Du ở nơi xa.

Mặc dù không biết tại sao trên gương mặt gã lại xuất hiện biểu cảm như sợ hãi, nhưng quả nhiên trong dự kiến, quanh người Tạ Du đã xuất hiện sát khí.

Nàng cứ nghĩ tiếp theo sẽ là trận chiến khốc liệt.

Trăm triệu lần không ngờ tới rằng, một người đàn ông bộ dáng như gã sai vặt vội vàng bước lên đài, nhỏ giọng thì thầm vài câu bên tai Tạ Du. Nó khiến cơn giận của gã từ từ dịu bớt đi, lộ ra vẻ mặt vừa ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.

Tạ Du bước thẳng khỏi đài mà không buồn quay đầu lại.

Một lát sau gã trở về, bên người xuất hiện thêm một thanh niên mặc đồ trắng.

“Mạnh, Mạnh Quyết?” Tất cả thay đổi chỉ xảy ra trong chớp mắt, Hà Hiệu Thần đã sắp không đoán được hướng đi sắp tới của cốt truyện: “Tại sao hắn lại thân thiết với Tạ Du như thế?”

Kỷ Vân Khai điên cuồng nhét điểm tâm ngọt vào miệng. Hệt như linh cảm được điều gì đó, ông ấy cười phì một tiếng.

“Tuyển phi hôm nay tạm thời hủy bỏ.”

Giống như tất cả các nhân vật chính trong truyện ngược ngày xưa, Tạ Du sở hữu ngoại hình cực kỳ ưu tú. Lúc gã nhếch môi cười khẽ thì phần đuôi mắt hơi nhướng lên, trông có phần lười nhác và ngang ngược: “Vị bên cạnh ta là Thiên Tiện Trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái. Từ nay về sau, đây là khách quý của trấn Sùng Lĩnh. Nếu có ai bất kính với Trưởng lão, giết không tha!”

Tại sao lại là Thiên Tiện Trưởng lão?

Nghĩ tới hành động Hạ Tri Châu từng làm ở Tiểu Trọng Sơn, Thiên Tiện Tử cũng theo sát bước chân Hà Chưởng môn, phun đầy điểm tâm trong miệng lên bàn.

Chơi thì chơi, nghịch thì nghịch, tất cả mọi người đều thích trêu chọc Thiên Tiện Trưởng lão.

Phong phạm của phái lớn như Phạn Âm Tự, Lưu Minh Sơn và Huyền Hư Kiếm Phái đều lần lượt đổ vỡ. Sắc mặt của Trưởng lão ba phái đờ ra vô cảm, chỉ mong pháp sự nhanh chóng trôi qua.

Tại hiện trường sự cố, Ninh Ninh cũng vô cùng bối rối.

Trong lúc tuyển phi bắt đầu, Mạnh Quyết bảo rằng hắn ta có việc rời đi một lát.

Nàng còn tưởng rằng vị sư huynh như bông hoa trên núi cao này sẽ gác lại hành trang thần tượng của mình, tham gia tuyển phi 101 giống hai người kia. Chẳng ai ngờ hắn ta có thể thu phục Ma quân với tốc độ ánh sáng, lại còn thoải mái thừa nhận bản thân chính là Trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái…

Sao Tạ Du không giết hắn ta?

“Mạnh, Mạnh đạo hữu?”

Bạch Diệp khó lòng tin tưởng, miễn cưỡng vận dụng chút linh lực cuối cùng còn sót lại trong người để truyền âm nhập mật: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“À.”

Ý cười của Mạnh Quyết không hề thay đổi. Hắn ta khá hài lòng mà cụp mắt xuống nhìn bên dưới khán đài, thậm chí không buồn liếc nhìn về phía họ lấy một cái: “Ta mượn danh nghĩa của sư tôn để phản bội sư môn, tiết lộ kế hoạch tương lai và lộ trình tấn công của các môn phái lớn cho gã.”

Vĩnh Quy: …?

Bạch Diệp: …?

“Suy cho cùng chốn này chỉ là ảo cảnh đã qua mà thôi. Bất kể gã biết được chuyện gì đi nữa cũng chẳng thể tạo ra bất kì ảnh hưởng nào với tương lai.”

Mạnh Quyết nói: “Mà vừa hay chúng ta có thể coi đây là cơ hội thuyết phục Tạ Du tin tưởng việc chạy trốn của chúng ta. Chẳng phải cách này tốt hơn nhiều so với việc vào cung làm phi à?”

Hai giọt nước mắt cuối cùng cũng lặng lẽ chảy xuống từ trên hai khuôn mặt xám xịt.

Bạch Diệp đau lòng quá đỗi.

Nếu đã quyết định kế sách từ sớm rồi, vậy tại sao Mạnh Quyết không chịu nhả ra chút tiếng gió nào? Điệu múa nhẹ nhàng và tiếng hát ca của họ là gì hả? Đám kiếm tu này có thể làm người được không hả?

Các Trưởng lão bên ngoài Huyền Kính không thể nghe thấy truyền âm. Lúc họ bối rối nhìn nhau, bỗng thấy Tạ Du cười ha ha trong kính, vỗ đầu vai Mạnh Quyết kèm theo phần chế nhạo. Kế đó giọng nói vang dội xuyên thấu qua Huyền Kính, truyền vào lỗ tai mỗi người ở đây:

“Thiên Tiện Trưởng lão đã phản bội Huyền Hư để gia nhập ma môn ta, đây quả thật là chuyện tốt đáng mừng! Vốn tưởng rằng Thiên Tiện Tử là ánh sáng của chính đạo, chẳng ngờ cũng là hạng người tham sống sợ chết, ha ha!”

Bất kể bên nào đi nữa cũng khinh thường những kẻ hèn nhát lâm trận chạy trốn, Ma tộc cũng không ngoại lệ.

Mạnh Quyết giả ngu giả ngơ: “Đa tạ Ma quân, Ma quân quá khen.”

Bản thân Thiên Tiện Tử: “…”

Thân là huynh đệ đồng cảnh ngộ, Hà Hiệu Thần vỗ vỗ đầu vai ông ấy một cách đầy thông cảm như chính bản thân mình. Dưới ánh mắt thông cảm của vô số người xung quanh, Thiên Tiện Tử bưng trà lên uống với vẻ mặt vô cảm, đầu ngón tay run nhè nhẹ.

Bên trong kính, tiếng lòng gào thét của cả ba người ở đây đồng lòng kêu lên -

Mạnh Quyết, tên phản đồ nhà ngươi!!

*

Tuy rằng Mạnh Quyết bị người ta mắng cho bù đầu nhưng phải thật lòng thừa nhận rằng, nhờ phúc của hắn ta mà cuối cùng đoàn người cũng có lý do hợp lý để ở lại Chu phủ.

Lấy thân phận “Trưởng lão trốn chạy và đám bạn xấu của ông ta”.

Tin tình báo Mạnh Quyết lộ ra đều là sự thật. Hắn ta kể chi tiết về lộ trình tấn công trong tương lai của từng môn phái lớn.

Tạ Du và hắn ta đóng cửa nói chuyện trong phòng kín rất lâu. Khi xuất hiện trở lại, cả người gã đều khoan khoái hạnh phúc, hệt như ngay ngày mai có thể san bằng Tu Chân Giới.

Để cảm ơn tin tức “Thiên Tiện Trưởng lão” mang đến, dưới chỉ thị của Ma quân, Chu phủ đặc biệt tổ chức yến tiệc để chiêu đãi khách khứa.

“Thì ra hai vị tiểu đạo trưởng biểu diễn nhằm để trợ hứng, là do tại hạ thô lỗ.”

Tạ Du ngồi ở ghế chủ nhân nở nụ cười thâm hiểm, rất có khí chất của nam chính truyện ngược không thèm nhận bất cứ người thân nào: “Nhưng tại hạ có thắc mắc thế này: Theo lý các tông môn lớn ở tiên môn đối xử rất tốt với các đệ tử đối các đệ tử, tại sao các vị chọn phản bội sư môn?”

Kẻ này tính tình đa nghi, nếu không đưa ra được lý do thuyết phục thì chắc chắn sẽ gây thêm rắc rối.

Trong yến tiệc xuất hiện tình cảnh yên tĩnh ngắn ngủi.

Ninh Ninh lấy một chiếc khăn tay khỏi túi trữ vật, lau đi những giọt nước mắt vốn không tồn tại.

“Tất cả chuyện này, cũng đều do Chân Tiêu kiếm tôn mà ra. Các ngươi có thể hiểu được cảm giác bị sư tôn coi như thế thân của ánh trăng sáng không?”

Thoáng cái tầm mắt tập trung bên ngoài Huyền Kính chuyển từ Thiên Tiện Tử biến thành sư huynh thân thiết của ông ấy.

Kiếm khí dâng trào nơi đáy mắt Chân Tiêu, Chân Tiêu không muốn hiểu.

“Lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy, ta đã đem lòng yêu ông ấy sâu sắc. Sư tôn đối xử rất tốt với ta nhưng không thể ngờ rằng, sở dĩ ông ấy gần gũi ta là vì ngoại hình của ta có bảy phần tương tự với cô gái mà ông ấy yêu nhưng không thể có được.”

Ninh Ninh càng nói càng nhập tâm vào diễn xuất, dùng sự máu chó để đáp lại máu chó đầy đầu, nói cho nam chính thật sự ở đây trợn mắt há mồm, cực kỳ tin tưởng nàng.

Dù sao thì trong góc nhìn của gã thì những chuyện này rất có trật tự, rất hợp logic, hoàn toàn không chê vào đâu được.

“Ông ấy coi ta như thế thân. Để cứu cô gái kia mà lấy máu đầu tim ta, cắt gan tì thận của ta, moi linh tủy ta, đánh thuốc mê vào người ta, để ta từ từ nhắm mắt lại. Trong mắt của ông ấy, ta chẳng đáng giá chút nào hết. Nếu có kiếp sau, ta sẽ sẽ không bao giờ yêu ông ấy nữa!”

Con ngươi Bạch Diệp run rẩy, cố gắng cúi đầu ăn, đè lại sự khiếp hãi nơi đáy lòng xuống.

Kiếm tu của Huyền Hư Kiếm Phái thực sự rất đáng sợ.

Những người khác trong Tu Chân Giới liều mạng để trở nên mạnh hơn, còn bọn họ, lại dùng cả sinh mạng để biến thái hơn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.