Vết bỏng do bị lửa thiêu đau lên từng hồi. Một dòng máu chậm rãi chảy xuống từ cánh tay, để lại vết đỏ nhỏ dài quanh co kéo về phía trước.
Máu tụ lại ở đầu ngón tay. Gió lạnh chợt tới, hạt châu đỏ tươi ở đầu ngón tay đột nhiên rớt xuống, rơi vào thân kiếm hiện lên bạch quang nọ.
Kiếm khí ngưng kết ở chân trời, kiếm mang hư hư thật thật bị gió thổi tan, không khác gì ánh chớp đánh loạn xuống.
Ánh trắng không ngừng tụ hợp, kết hợp với bóng tối, hình thành bóng người oai phong. Nhìn kỹ lại thấy hóa ra là trường long gầm thét bay lên.
Đó là sức mạnh của Long cung.
Trên phương diện tu luyện, so với nhân tu, yêu có thiên phú có một không hai. Từ lúc chúng ra đời đã có thể điều khiển yêu khí và linh lực. Huyết mạch giữa các Yêu tộc lớn khác nhau, sức mạnh cũng không giống nhau.
Mà nay, thần thức Lâm Tầm tuôn trào, yêu lực của Long tộc được dẫn xuất hết toàn bộ, máu rồng nhập kiếm, chiến ý đã đến cao trào.
Lưu Tu Viễn chẳng xem đệ tử Kim Đan ra gì, vốn chẳng mấy để ý mà vung Lôi Hỏa ra giải quyết, không ngờ kiếm quang dạt dào chặt đứt chú thuật, phản phệ phóng nhanh đến hướng ông ta.
Hừ, khó chơi rồi đây.
Người thanh niên thầm mắng một câu trong lòng, vội vàng thu lực trong tay lại, nhảy về sau một cái.
Kiếm khí khiến người khác phiền hà tựa như là hàng ngàn hàng vạn con rắn bạc điên cuồng múa may. Ông ta bị bạch quang làm chói mắt, không kịp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-khong-ngung-tim-duong-chet-ta-tro-thanh-nguoi-trong-long/2725137/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.