🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc rơi vào trong Tử Vi Cảnh, Ninh Ninh từng có một giấc mơ.

Trong mơ trống rỗng, chỉ xuất hiện bóng dáng thiếu niên cực kỳ mờ ảo. Nàng không thấy rõ gương mặt người nọ, chỉ nhớ đường nét cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện mà thôi.

Mà khi đám ma tu trong khe nứt từng bước một áp sát lấy nàng, người đứng ở trước nhất kia lại dần dần hợp làm một với bóng dáng trong mơ.

Ninh Ninh không nhớ mình từng gặp cậu ta ở đâu nhưng có thể khẳng định, người này nhất định đã để lại ấn tượng khó phai trong tiềm thức của nàng.

… Bởi vì bây giờ, nàng lại mơ thấy cậu ta.

Dõi mắt nhìn khắp đại mạc cát vàng mênh mông, ma khí kết lại với nhau thành khói trắng lượn lờ. Nàng cùng người kia sóng vai ngồi trên cồn cát, ngẩng đầu nhìn ngắm, có thể thấy vầng trăng cô độc trầm lặng nơi chân trời.

Một luồng gió ùa vội tới, người nọ ngoái đầu nhìn nàng, khuôn mặt vẫn lờ mờ không rõ.

Ninh Ninh nghe cậu ta nói: “Ngươi nhìn kìa, đó là… trăng. Mỗi lần nhìn thấy nó, ta đều nghĩ…”

Tiếng gió cùng vô số tạp âm lẫn bên tai, át hết cả câu nói của cậu ta. Ninh Ninh nghe chữ được chữ mất, chỉ muốn phá hư bầu không khí mà hô to một câu: “Gió lớn quá không nghe được, ngươi nói cái gì?”

Nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng thì nàng cảm thấy lạnh hết cả người, rồi nàng đột nhiên mở mắt ra.

Trước đó nàng đụng phải ma tu ở khe cốc, lúc này chắc là bị chúng đưa về hang ổ của chúng rồi.

Ninh Ninh thử nhúc nhích cơ thể, lại phát hiện hai tay bị trói bằng dây thừng, nhìn chất liệu thì chắc là dây thừng trói tiên, hòng không cho nàng dùng linh lực đây mà.

Đám người này hao tâm tổn sức bắt nàng để làm gì?

Không nghĩ ra.

Là một thanh niên xã hội chủ nghĩa mới được bồi dưỡng bằng những bộ phim cổ trang từ nhỏ, mặc dù Ninh Ninh không lấy bài “Thủy điệu ca đầu” khiến cho các thanh niên tài giỏi đẹp trai say như điếu đổ, cũng không thể gọi là người chơi sức chiến đấu cấp mười trong cung đấu, song tóm lại, nàng vẫn học được một kinh nghiệm thực dụng cực kỳ dễ hiểu…

Trong tay áo giấu một con dao nhỏ để đề phòng bất cứ tình huống nào.

Ví dụ lúc như này, thanh chế phẩm kim loại vi phạm lệnh cấm kia là thần trong lòng nàng.

Ninh Ninh nghiêng nghiêng vẹo vẹo bật dậy từ dưới đất, tạo dáng như lão tăng nhập định, nhìn hoàn cảnh tứ phía xung quanh.

Có lẽ nàng nên thu hồi câu nói có liên quan đến “hang ổ của Ma tộc” kia.

Bởi nơi này thật sự là quá quá quá túng thiếu rồi.

Nơi này thậm chí còn chẳng được gọi là “nhà” nữa mà cùng lắm chỉ là cái hang dựng bằng cát sỏi mà thôi. Bên trong hang bày giường và đủ các loại vật dụng khác, nhìn qua thì chất lượng cũng không tệ, nhưng cũng chẳng che giấu được bản chất nghèo nàn ở đây.

… Cung vàng điện ngọc nguy nga bề thế lung linh sáng chói mà nàng tưởng tượng đâu? Nơi này sao mà giống như phim trường quay phim đồng quê những năm 80 thế này?

Ninh Ninh có hơi ngẩn ra, ngay đến cả động tác cầm dao cắt dây trói cũng theo đó mà vô thức chậm lại. Trong sự yên tĩnh đến tuyệt đối này, bỗng nhiên nàng nghe được từ ngoài cửa truyền đến mấy tiếng bước chân.

Hẳn là đám ma tu kia quay trở lại.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng thu động tác, ngước mắt nhìn lên. Đầu tiên, nàng thấy được một gương mặt trắng nõn.

Đi ngay ở phía trước, vẫn là thiếu niên giống với hình bóng trong mơ của nàng như đúc.

Lúc này, hang động sáng đèn. Qua ánh sáng lờ mờ chập chờn bất định, rốt cuộc Ninh Ninh cũng thấy rõ hình dáng của cậu ta.

Hắn ta hoàn toàn khác với hình tượng một tu sĩ hoặc bừa bãi, hoặc lạnh như băng trong tưởng tượng của nàng, người này lại có gương mặt của một đứa trẻ con rất tinh khôn. Con ngươi của hắn đen nhánh, nhẹ nhàng như nước, nhìn không có chút sức tấn công nào.

Ninh Ninh: …

Có khi nào, có lẽ là, có thể là, đây là đóa hắc liên hoa, nhìn thì tưởng vô hại nhưng thực chất lòng dạ ác độc không?

Thiếu niên kia phát hiện ánh mắt thẳng thừng của nàng, thoạt đầu có hơi sững sờ.

Tiếp đó lại đỏ mặt, vội vàng chớp mắt mấy cái, cậu ta sáu phần hốt hoảng ba phần có tật giật mình, một phần ngượng ngùng cất giọng: “Ngươi, ngươi tỉnh rồi?”

Ninh Ninh: …

Vị tiểu ca trước mắt này hẳn là nhân vật phản diện đáng yêu mê người nhỉ? Vẻ lạnh lùng khinh miệt cuồng ngạo đâu? Sao cũng là nhân vật phản diện mà lại có chênh lệch nhiều với người khác đến như vậy chứ?

“Chủ quân.”

Người nam nhân cao lớn vạm vỡ đứng cạnh cậu ta trầm giọng mở miệng: “Đối xử với kẻ thù không thể dùng thái độ như thế.”

Chủ quân.

Trong đầu Ninh Ninh lại nổ ầm một phát.

Không thể nào. Tiểu nam sinh nhìn qua là thấy mềm mại yếu đuối dễ xấu hổ này lại là Chủ quân mới nhậm chức của Ma vực sao?

Nàng quả thực từng nghe nói Ma tộc hiếm nhân tài, Ma quân và Ma tôn đều sa sút trong đại chiến, nhưng người kia kìa, thế này cũng quá hơi “hiếm nhân tài” rồi đó?

Nàng dường như cũng có hơi hiểu được vì sao nàng không thấy được cung điện nguy nga lộng lẫy rồi.

“Dù sao nàng cũng là nữ nhi.”

Giọng thiếu niên kia mang theo ý cười, lúc nghiêng đầu nhìn nàng cũng có chút áy náy ngại ngùng: “Ninh Trữ cô nương, ta tên là Hoắc Kiều.”

Tình tiết này càng phát triển càng khác với tưởng tượng của nàng.

Chính xác mà nói là khác hoàn toàn.

Ninh Ninh gật đầu “ừ” một tiếng, thử giao tiếp một cách bình thường với cậu ta: “Có thể hỏi chút, mấy người mang ta đến đây là muốn làm gì thế?”

Hoắc Kiều tròn mắt nhìn nàng, nghe thế thì im lặng một lúc lâu rồi vẫn nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Giết ngươi chứ gì.”

Tốt, tuyệt cà là vời, mặt không đổi sắc nói ra bốn chữ này, rốt cuộc cũng có chút dáng điệu của Ma tộc rồi đấy.

Cậu ta ngừng lại một chút, giống như đang cân nhắc ngôn ngữ, chần chừ bổ sung: “Ngươi có thể hận chúng ta. Chúng ta cũng sẽ không thả cho ngươi đi… cũng không cần phí lời xin tha đâu.”

Người này thật kỳ quái.

Nói cậu ta lòng dạ ác độc nhưng nhìn qua lại thấy dịu dàng mềm mỏng. Nàng đã xem nhiều phim truyền hình đến vậy rồi mà cũng chưa từng thấy quân chủ Ma tộc nào dễ nói chuyện như vậy.

Có thể nói cậu ta miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Một phen lúc nãy rõ ràng không chừa cho nàng đường lui, tỏ rõ ý muốn đẩy nàng vào chỗ chết.

Cậu ta như thể chỉ đứng ở vị trí đối lập với nàng, nhưng lại có địa vị ngang hàng với nàng vậy. Vừa cho nàng tôn trọng đầy đủ, lại không chút dông dài mà nói với nàng: “Ta sẽ giết người.”

Thái độ của vị quân chủ Ma tộc trẻ tuổi này như vậy khiến cảm giác căng thẳng trong lòng Ninh Ninh bỗng dưng biến mất đi nhiều. Nàng nghe thế bèn nhích lại gần bên tường, tò mò nói: “Vì sao các ngươi lại cố ý muốn diệt trừ ta?”

Nàng xem như thông minh, lờ mờ có thể đoán ra được chỗ mờ ám, dùng giọng tò mò thăm dò mà hỏi: “Bởi vì Bùi Tịch à?”

Hoắc Kiều hỏi một đằng trả lời một nẻo, từ chối cho ý kiến: “Lúc giết ngươi, chúng ta sẽ không cố ý hành hạ đâu, cô nương không cần sợ.”

… Chỉ mỗi hai chữ “giết ngươi” cũng đủ khiến người khác sợ hãi rồi đấy!

“Chủ quân cần gì phải nói nhảm nhiều lời với nàng như vậy?”

Có người khinh thường nói: “Chỉ riêng chuyện trên người nàng bị hạ ác chú thì đã chẳng sống được bao lâu rồi. Nếu chúng ta có thể cho nàng chết nhanh thì cũng coi là hành thiện tích đức rồi.”

Ninh Ninh nghe không hiểu lắm: “Ác chú? Ác chú gì?”

“Chú thuật có nhiều chủng loại. Chúng ta chỉ có thể phát hiện được chút ít khí tức mà thôi, cũng không biết cụ thể…”

Hoắc Kiều vốn muốn giải thích nhưng lúc đang nói chuyện thì lại có người từ ngoài cửa đi vào, đi đến bên cạnh rỉ tai một lúc.

Ninh Ninh không nghe rõ nội dung, chỉ biết sau khi thiếu niên nghe xong thì mím môi cười một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn nàng một cái: “Ta phải đi. Thanh Hành, ngươi ở đây trông chừng đi.”

Một tên nam nhân cao to yên lặng hơi cúi đầu.

“Đợi đã, đợi đã, đợi đã! Ta còn câu hỏi cuối cùng!”

Ninh Ninh thấy cậu ta xoay người, nhanh chóng cao giọng: “Trước đây hai người chúng ta có từng gặp nhau chưa?”

Hoắc Kiều nghiêng đầu. Đôi mắt cún bị ánh nến chiếu sáng long lanh, giống như mặt hồ gợn nước.

“Là…” nàng luôn cảm thấy mấy câu này giống như đang cố gắng bắt chuyện vậy, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều: “Nói cái gì mà “tối nay trăng sáng”… cái gì đó.”

Hoắc Kiều lẳng lặng nhìn nàng, bỗng nhoẻn miệng cười một cái.

“Chúng ta chưa từng gặp.”

Giọng nói người thiếu niên trong trẻo, nụ cười chậm rãi lan tỏa: “Có điều tối nay vừa hay là mười bốn, đợi lát nữa cô nương có thể ngẩng đầu nhìn bầu trời… Trăng sáng ngày mười bốn rất đẹp.”

*

Hoắc Kiều vội vàng đi, chỉ để lại mình Ninh Ninh cùng nam tử tráng niên tên là “Thanh Hành” ở lại trố mắt nhìn nhau.

Nàng không rõ lắm thực lực của trận doanh Ma tộc, vạn sự vẫn phải cẩn thận là hơn.

Dây thừng trói hai tay dần dần bị cắt đứt. Ninh Ninh vốn định dùng thần thức dò xét tu vi của Thanh Hành một phen, không ngờ trong đầu lại vang lên một tiếng ting.

Là tiếng của hệ thống.

[Tu vi của Thanh Hành là Nguyên Anh tam trọng, thả thần thức ra chắc chắn sẽ bị phát hiện. Người này thiện dùng trường đao, nhược điểm ở dưới bụng, không giỏi tấn công nhanh.]

Âm thanh này đến mà không có dấu hiệu nào. Với Ninh Ninh mà nói thì cái này không khác nào tận mắt thấy người chết sống lại, đã vậy còn huơ chân múa tay tập theo bộ bài thể dục phát thanh thứ ba* nữa chứ.

*là bộ bài thể dục phát thanh thứ ba được phát hành trên toàn quốc tại Trung Quốc, nhằm khuyến khích mọi người thực hiện các động tác thể dục để nâng cao sức khỏe.

Không đợi cho nàng có phản ứng, đã nghe thấy giọng của nó: [Thừa cơ hắn ta buông lỏng, lập tức lấy Kim Xà Kiếm Pháp ra đánh úp, đừng do dự.]

Đây là lần đầu tiên nó bất ngờ lên tiếng.

Ninh Ninh ngưng thần nín thở, thu thần thức, rất nhanh biết được dụng ý của nó.

Sào huyệt Ma tộc sát cơ tứ phía, hệ thống không muốn để nàng bị chôn thây ở đây.

Chẳng qua là… sao nó lại hiểu ma tu này như vậy?

Đây cũng không phải là vấn đề hôm nay phải nghĩ.

Bởi vì còn có dây thừng trói tiên nên Thanh Hành cũng không có mấy phòng bị với nàng. Ninh Ninh nghe theo chỉ thị hệ thống, trong chốc lát rút kiếm.

Tốc độ của nàng cực nhanh. Người nam nhân còn chưa kịp rút trường đao ra đã bị từng đợt kiếm khí đánh cho mất đi ý thức.

Khoảnh khắc tiếp theo, trong đầu nàng lại một lần nữa vang lên âm thanh khô khốc lạnh lùng của hệ thống: [Lối ra trước mặt, ngã rẽ đầu tiên rẽ phải.]

Có vẻ nó rất gấp, giọng như đang giục giã.

Hang động Ninh Ninh đang ở đúng là nằm dưới lòng đất. Vừa ra khỏi cửa hang đã thấy từng lối hành lang rắc rối phức tạp.

Tình huống cấp bách, nàng không kịp ngẫm nghĩ thêm gì nhiều, chỉ dựa vào âm thanh nhắc nhở đang không ngừng vang lên kia mà nhanh chóng di chuyển.

[Rẽ phải, xuất hiện địch tấn công.]

[Nhạc tu, thiện đàn, tấn công vào tay phải.]

[Ngưng thần giấu khí tức, vào mật đạo từ sa trận bên trái. Nơi đây có cao thủ Nguyên Anh canh gác, nhớ phải che giấu hành tung.]

“Sao mi biết rõ nơi này như vậy?”

Ở đây mối nguy trùng trùng. Chẳng những đợi chờ khắp nơi đều là ma tu thực lực bất phàm, mà từng cái ngã rẽ hành lang cũng lòng vòng khiến người khác phải hoa mày chóng mặt. Nếu chỉ dựa vào một mình nàng thì chắc chắn chẳng thể trốn được dù chỉ nửa đường.

Thế nhưng hệ thống lại thuộc hết các ma tu trong sa huyệt và địa hình ở đây như lòng bàn tay, có thể nói là phần mềm gian lận mạnh nhất trong lịch sử.

Ninh Ninh vừa chạy như điên, vừa như đùa giỡn mà hỏi thầm: “Rốt cuộc mi là hóa thân của cái gọi là Thiên đạo hay là ma từng sống ở đây đấy?”

Không có bất cứ câu trả lời nào.

Hay là nói, có được một câu trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia: [Phía trước là kiếm tu, điểm yếu ở sau lưng, sử dụng Thái Nhất Kiếm Quyết để đối phó với hắn.]

“Mật đạo” mà hệ thống nói đến ở cách đó không xa. Bên cạnh có một ma tu đang ôm kiếm canh giữ.

Ninh Ninh vẫn dùng đòn đánh úp bất ngờ. Người nọ phản ứng rất nhanh, giơ tay lên định phản kích nhưng lại bị đánh cho liên tục tháo chạy.

Chẳng mất bao lâu, Kiếm Tinh Ngân đã nhắm thẳng vào mệnh môn* của đối phương. Ninh Ninh cũng chưa phát lực.

*Huyệt Mệnh Môn, điểm huyệt nằm ngay điểm lõm của cột sống – đối diện với lỗ rốn.

Trông dáng vẻ nàng có hơi chật vật. Con ngươi đen nhánh mờ mịt không rõ ràng, áp chế kiếm khí đang tràn ra bên ngoài, ra dấu đừng lên tiếng.

“Yên lặng.”

Ninh Ninh nói: “Ta có hai câu muốn hỏi.”

*

Hệ thống vẫn tiếp tục đưa ra chỉ dẫn.

Nó chưa bao giờ nói nhiều như vậy, lại thêm phần lo lắng không yên, âm thanh máy móc khiến cho đại não Ninh Ninh choáng váng.

Thông qua mật đạo, nàng chạy ra khỏi sa huyệt rắc rối phức tạp dưới lòng đất. Vốn tưởng rằng âm thanh nhắc nhở sắp biến mất, thế mà trong tiếng gió đêm điên cuồng gào thét, nàng đột nhiên nghe được tiếng ting ting quen thuộc.

Đây là âm thanh chỉ được phát khi hệ thống đưa ra nhiệm vụ.

Phản ứng đầu tiên của Ninh Ninh là, không phải chứ, theo truyện thì nàng từng làm yêu ở chỗ này à?

Câu trả lời chắc chắn là “không có”.

Trong tiểu thuyết mà hệ thống đưa ra, đám ma tu này từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện. Sở dĩ đám người bọn họ đến đại mạc là để lịch luyện trừ yêu.

Mà “Ninh Ninh” rất ít khi xuất hiện trước ống kính, cả bộ tiểu thuyết hầu như chỉ được hiện diện trong mấy câu nói ít ỏi. Bởi vì…

Chữ trong đầu dần dần thành hình, Ninh Ninh thấy rõ câu nói hệ thống đưa ra.

[Bây giờ trời đã vào khuya, yêu cát hợp nhau tấn công, thoáng cái đã che trời chắn trăng, gió tà rít gào.

Mọi người đều cố hết sức chống đỡ. Ninh Ninh vô cùng sợ hãi. Lúc hoảng sợ bỏ chạy, không ngờ bị yêu khí cuốn lấy, rơi thẳng xuống khe cốc sâu không thấy đáy bên cạnh!]

[Leng keng!]

[Cô biết làm thế nào đấy.]

“Ngươi có phải càng ngày càng thích bay rồi không?”

Vì sáu chữ cuối cùng kia mà Ninh Ninh cười lạnh thành tiếng. Nàng gương mắt nhìn lên, quả nhiên đã trông thấy trên mặt đất ở cách đó không xa có một vết dài đen kịt.

Nghĩ đến việc hệ thống sở dĩ phải vội vàng giúp nàng như vậy, chẳng những là đưa chỉ dẫn cho nàng đi đường tắt ra khỏi sa huyệt, mà còn cố ý dẫn nàng đến đây.

Chuyện bị rớt xuống khe cốc như này quả thật không chút liên hệ nào với một ác nữ cả, thế nhưng mà nó lại xuất hiện một cách vội vàng trước nay chưa từng có, chứng tỏ ý nghĩa của chuyện này cũng không hề tầm thường.

Suy nghĩ rối như tơ vò trong đầu nàng chầm chậm chuyển động.

Ninh Ninh vỡ lẽ, dưới đáy cốc có giấu thứ gì đó.

[Xuống đáy cốc ngay lập tức.]

Cơn đau đầu mỗi lúc một nặng thêm, âm thanh của hệ thống cũng vô cùng lạnh lùng: [Ngay lập tức.]

“Đây là bước mấu chốt nhất, đúng không?”

Ninh Ninh vừa đi về trước, vừa ngậm cười mở miệng: “Mi đừng vội, ta dĩ nhiên sẽ làm theo rồi.”

Đối phương rất lạnh lùng, không trả lời lại.

Lần này, nàng thế mà cũng chẳng thèm để ý đến. Nàng đi đến cạnh khe cốc, rút kiếm khỏi vỏ, ngay khoảnh khắc phải nhảy, nàng dùng kiếm khí điều khiển từng luồng gió táp.

Kiếm khí lan tràn có tác dụng giảm độ rơi cực cao. Bạch quang chiếu sáng gò má tái nhợt của người thiếu nữ. Ninh Ninh vô thức nắm chặt trường kiếm.

Đáy cốc đã ở ngay trước mặt.

Nàng cảm nhận được luồng gió quanh mình mang theo mùi máu bèn hít một hơi thật sâu.

Ninh Ninh vốn suy nghĩ đơn giản, cũng rất thẳng thắn.

Chẳng có cái gì gọi là “xuyên qua” cả. Nàng chính là “Ninh Ninh” trong cái thế giới này. Nàng không ngừng luân hồi, hết lần này đến lần khác sống lại, hòng thay đổi kết cục phải chết của mình.

Câu thứ nhất nàng hỏi tên ma tu kia là vì sao lại cố ý giết nàng.

Người nọ run rẩy nói cho Ninh Ninh biết Ma tộc cần dẫn cho Bùi Tịch nhập ma, từ đó phá trận Lưỡng Nghi Vi Trần, cái chết của nàng chính là thuốc dẫn tốt nhất.

Theo lối giải thích này, dường như có thể hiểu thành hệ thống có lẽ giống như lời sương trắng nói, là do nàng muốn ngăn cản cái kết cục phải chết của mình nên mới cố ý đưa ra chỉ dẫn trong đầu.

Chỉ cần cứ tác yêu tác quái tìm đường chết, không để cho Bùi Tịch nảy sinh bất cứ cảm tình nào với nàng thì mới có thể đánh tan được kinh biến này.

Song, suy luận này không thuyết phục.

Thứ nhất, nếu như nàng quả thật đã luân hồi nhiều lần, lần nào cũng có ký ức thì sao chỉ có lần này là bỏ hết tất cả ấn tượng với những gì đã qua, chẳng nhớ được gì cả?

Ký ức càng nhiều thì kinh nghiệm càng nhiều, cơ hội còn sống cũng càng cao. Bây giờ nàng cứ mờ mịt xông loạn cả lên thế này, chưa biết chừng lúc nào đó sẽ tự đưa mình vào Quỷ Môn Quan mất.

Huống chi trước đó từng xảy ra nhiều tình huống lành ít dữ nhiều rồi, hệ thống cũng chưa từng nhắc nhở gì, không những thế còn lập lờ con lận con đen, cũng che giấu hết các tin tức có liên quan đến ma tu.

Nhìn như thế, so với tu sĩ chính đạo, nó có vẻ nghiêng về phía ma tu hơn.

Thứ hai, nếu muốn ngăn cản âm mưu này thì cách có thể dùng lại cực kỳ đơn giản…

Chỉ cần báo trước cho các Trưởng lão biết về dị biến của Ma giới, để cho các đại tông môn Tiên môn xử lý chuyện này, cũng sắp xếp cho Bùi Tịch ổn định với Huyền Hư Kiếm Phái. Với thực lực của đám Ma tộc kia, chắc chắn không thể gây nên được sóng gió gì.

Thứ ba, lúc trước, ở trong bí cảnh Tháp Luyện Yêu, khi nàng bỏ Bùi Tịch mà chạy về phía cỏ tiên Linh Khu, nàng rõ ràng nghe được hệ thống cười lạnh một tiếng.

Tiếng cười đó lộ rõ vẻ xem thường, khinh miệt. Nếu hệ thống là ý thức của nàng thì chắc chắn sẽ không làm ra phản ứng như vậy.

Thứ tư, cái quan trọng nhất.

Thân phận người xuyên không của nàng tuyệt đối không thể nào là giả được.

Hạ Tri Châu cũng từ thế kỷ hai mươi mốt đến đây. Nếu như nàng vẫn luôn sống trong Tu Chân Giới thì sao có thể kiến tạo ra được một thế giới giống với của hắn ta y như đúc thế được?

Máy vi tính, TV, tủ lạnh, máy điều hòa không khí, những thứ này rõ ràng không phải là đồ vật mà cổ nhân có thể tưởng tượng ra được.

Nghĩ như vậy, trừ bỏ lối suy nghĩ đó đi thì lời giải thích duy nhất chỉ còn có một.

Nàng và “Ninh Ninh” từng luân hồi vô số lần trước kia căn bản là hai người hoàn toàn khác nhau.

Khe cốc sâu thẳm, bạch quang như đốm lửa bắn tán loạn ra tứ phía. Ninh Ninh thu kiếm khí lại, mũi chân chạm xuống đất.

Nàng ngửi được mùi tro bụi nồng nặc. Ninh Ninh nhờ vào kiếm quang mà chậm rãi đi đến phía trước.

Lúc ấy, trong Tử Vi Cảnh, kiếm linh hóa thành sương trắng có nói với nàng, trong cơ thể nàng đột nhiên có thêm một thứ gì đó, có lẽ nó có thể giúp cho nàng vượt qua được tử kiếp này.

Lúc ấy, Ninh Ninh còn tưởng nàng ta ám chỉ đến hệ thống trong đầu nàng, thế nhưng nàng đã quên mất một nhân tố cực kỳ quan trọng.

Dĩ nhiên kiếm linh không thể cảm ứng được cái gọi là “hệ thống”, cái nàng ta có thể nhận ra được chỉ có thần thức của mỗi người.

Nếu “nhiều hơn một” thì có nghĩa là trong cơ thể của nàng có giấu thần thức của tận hai người.

Ninh Ninh nhấc Kiếm Tinh Ngân lên, trong ánh mờ tối, nàng thấy được một bộ xương bị phân tán bốn phía.

“Trong cơ thể nàng đột nhiên có thêm một thứ” nào có phải nói về hệ thống đâu.

Rõ ràng là… nói hồn phách đến từ thế giới khác là nàng đây chứ đâu.

Ninh Ninh nhớ lại câu hỏi thứ hai đã hỏi tên ma tu.

Liên quan đến lời ác chú trên người nàng.

Người nọ không biết nhiều, lúng túng nói cho nàng biết loại ác chú này đã thất truyền nhiều năm, chỉ biết đó là pháp thuật trộm mạng mà thôi.

Không biết nguyên nhân xuất phát từ gì, nàng tuổi còn trẻ nhưng lại phải gánh chịu tử khí cùng nhân quả báo ứng khó mà tưởng tượng nổi thế này. E là chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ tạ thế.

Nhân quả báo ứng.

Trước kia, trong tiểu điếm tà thuật ở Loan Thành nọ, chủ tiệm đã từng vô tình tiết lộ Ma tộc có một loại pháp thuật thay mạng.

Lúc ấy Ninh Ninh cũng không tò mò. Hôm nay nghĩ đến, không phải là nhân quả chuyển tiếp, mà là lấy mạng đổi mạng.

Tại sao cho đến giờ hệ thống cũng chỉ để cho nàng làm việc ác chứ không quan tâm đ ến hậu quả?

Bởi chỉ cần trong tâm có ý hại người, cũng làm ra hành vi tương ứng thì nàng dĩ nhiên sẽ phải gánh chịu một phần nhân quả kia.

Tại sao kịch bản “gốc” trong đầu nàng không chỉnh tề đầy đủ, đã thế còn thường xuyên mâu thuẫn với sự thật nữa.

Bởi người kia đã luân hồi mấy lần, với một ít kí ức ban đầu cũng đã rất mơ hồ. Mà muốn lợi dụng thuật thay mạng, chỉ e là phải lấy nhân quả ban đầu làm trụ cột.

Tại sao nàng và Hạ Tri Châu đều là người mang theo hệ thống mà chức năng lại xung đột với nhau?

Bởi hệ thống “nữ phụ ác độc” của nàng vốn là hàng giả hoặc có lẽ nguồn linh cảm là từ “đá mài đao” do Thiên đạo tạo ra của Hạ Tri Châu kia.

“Ninh Ninh” vốn chết một cách không rõ lý do ở đại mạc. Vì để tránh thoát cái kết cục phải chết nên đã không ngừng luân hồi nhưng chuyện lại không như mong muốn, không thoát ra khỏi được số mạng lúc trước.

Rốt cuộc vào lần nào đó, có lẽ là trong lần luân hồi trước đó đã biết được cách thay mạng… Để một hồn phách khác chịu đựng số mạng phải chết và nhân quả của nàng, đợi đến khi hồn phách đó chết đi thì lại một lần nữa chiếm cứ thân xác này.

Người kia mới chính là người đã luân hồi mấy lần.

Người hết lần này đến lần khác nói chuyện với sương trắng cũng là người kia.

Còn nàng, lại cùng lắm chỉ là một tấm bia đỡ đạn để người kia được sống mà thôi.

Cái gì mà “giả chết thoát thân” đều là nói dối. Một khi tiếp nhận số mệnh hẳn phải chết thì nàng không còn cơ hội được sống.

Ninh Ninh tiếp tục đi về phía trước. Bên cạnh bộ xương, nàng thấy được một quyển sách cũ đã ố vàng.

Trên trang bìa không có chữ viết, song nàng cũng hiểu đó là gì.

Năm đó, “Ninh Ninh” thực sự do bị yêu vật tấn công nên đã rơi xuống đây, may mắn không chết, mà trời xui đất khiến nàng còn phát hiện được di thể của một Ma tộc đại năng.

Cùng một quyển bí tịch có viết phương pháp đảo ngược.

Bây giờ nàng đã tìm được cách đảo ngược, nhân quả tuần hoàn đón điểm khép lại, đến đây là dừng.

Cái chờ đợi nàng, chỉ có cái chết.

“Ngươi đã luân hồi bao nhiêu lần rồi?”

Ninh Ninh cúi người nhặt nó lên, mi mắt rủ xuống: “Ngươi đã từng nhập ma trong luân hồi vì thế nên mới quen thuộc với địa hình và từng người một ở Ma vực như vậy, cũng vì thế nên mới thân cận với Hoắc Kiều, có đúng không?”

Một làn gió thổi qua, nghe giống tiếng quỷ khóc thê lương.

“Ta nên gọi mi là gì? Hệ thống à?”

Nàng vốn định thấp giọng cười khẩy một tiếng nhưng lại chỉ có khí lực, không phát ra nổi âm thanh, nên đành tiếp tục nói trong lòng: “Hay là gọi… “Ninh Ninh” đây?”

Không có trả lời.

Ninh Ninh cũng chẳng thèm để ý, khóe miệng hơi nhếch lên.

Hoặc giả đã sớm chuẩn bị tinh thần nên khi biết được toàn bộ chân tướng, nàng cũng không có vẻ khổ sở tuyệt vọng như trong dự đoán. Nàng dừng lại một lúc lâu mới một lần nữa dùng giọng điệu nhẹ nhàng, vô cùng nhạt nhẽo nói: “Sau khi tiếp nhận số mạng của ngươi, ta chắc chắn sẽ chết, đúng không?”

Đáp lại nàng vẫn là sự yên lặng như cũ.

Bỗng nhiên ở ngực có thứ gì khẽ động. Một làn gió lướt qua bên tai nàng, thổi đến mức khiến vành tai ngứa ngáy.

Ninh Ninh nghe được một giọng nói.

Không phải là tiếng máy móc khô khốc lạnh lùng, mà lại giống như nàng, là giọng thiếu nữ nhẹ nhàng.

“… Đúng.”

Trong lòng nàng như có thứ gì rớt xuống. Ngoài ý liệu, nàng không khóc, cũng không nổi nóng.

Chẳng qua Ninh Ninh chỉ yên lặng trong một thoáng, giống như tảng đá đè trước ngực đã lâu đột nhiên sụp đổ, vỡ vụn đầy đất. Còn nàng lại thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu càng bình thường hơn nữa: “Mấy giấc mơ đó là sao? Liên quan đến Hoắc Kiều ấy… ngươi thích cậu ta à?”

Âm thanh kia đáp một nẻo: “Ta tưởng rằng ngươi đoán ra hết tất cả rồi, sẽ không vào khe cốc chứ.”

Ninh Ninh mở sách trong tay ra, bụi phả vào mặt khiến nàng phải nheo mắt lại.

Cách đảo ngược. Hồn phách sinh vào ngày âm, tháng âm, năm âm. Vào lúc sắp chết, dùng chấp niệm mới có thể khởi động.

Thật đáng tiếc, cách thức này có giới hạn hà khắc như vậy. Nguyên chủ vừa đúng phù hợp, thế nhưng ngày sinh của nàng lại quá xa, không cách nào có thể làm đảo ngược được thời gian.

“Nếu như thế, không phải ta sẽ vi phạm chỉ dẫn của hệ thống rồi bị người xử tử tại chỗ hay sao? Sau khi ta chết, ngươi không có bia đỡ đạn, khả năng cao cũng sẽ chết theo… Ngươi cho rằng ta sẽ chọn cách lấy mạng đổi mạng hay sao?”

Giọng của Ninh Ninh bình tĩnh đến không tưởng.

Nàng yên lặng một lúc lâu rồi đưa tay lau đi giọt nước tràn ra nơi khóe mắt.

“Bùi Tịch vẫn y còn ở trong vòng vây Ma tộc đấy.”

Trong bóng tối không thấy được điểm cuối, cô gái nắm chặt thanh kiếm trong tay, cuối cùng khẽ cười một tiếng: “Cho dù ta không thể sống… thì cũng phải để hắn yên ổn sống tiếp nha.”

*

“Trốn?”

Hoắc Kiều nhìn đống bừa bãi dưới đất huyệt động, nghe Thanh Hành tự trách: “Không biết sao nàng ta có thể thoát được dây thừng trói tiên, kiếm pháp nhanh đến mức khó mà chống đỡ. Trong lúc nhất thời ta không kịp phản ứng, nên…”

“Không sao.”

Chủ quân Ma tộc trẻ tuổi lại chỉ cười: “Nàng ta trốn… nhưng không phải chúng ta hãy còn rối người để dùng à?”

-

Tác giả có lời muốn nói:

Có bình luận bảo đọc không hiểu lắm thì đại khái chính là Ninh Ninh đang phải gánh số mạng phải chết của nguyên chủ. Hệ thống đưa ra nhiệm vụ là vì chuyển dời nhân quả, đợi đến khi Ninh Ninh chết thì nguyên chủ lại trở về với cơ thể này .

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.