Lúc rơi vào trong Tử Vi Cảnh, Ninh Ninh từng có một giấc mơ.
Trong mơ trống rỗng, chỉ xuất hiện bóng dáng thiếu niên cực kỳ mờ ảo. Nàng không thấy rõ gương mặt người nọ, chỉ nhớ đường nét cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện mà thôi.
Mà khi đám ma tu trong khe nứt từng bước một áp sát lấy nàng, người đứng ở trước nhất kia lại dần dần hợp làm một với bóng dáng trong mơ.
Ninh Ninh không nhớ mình từng gặp cậu ta ở đâu nhưng có thể khẳng định, người này nhất định đã để lại ấn tượng khó phai trong tiềm thức của nàng.
… Bởi vì bây giờ, nàng lại mơ thấy cậu ta.
Dõi mắt nhìn khắp đại mạc cát vàng mênh mông, ma khí kết lại với nhau thành khói trắng lượn lờ. Nàng cùng người kia sóng vai ngồi trên cồn cát, ngẩng đầu nhìn ngắm, có thể thấy vầng trăng cô độc trầm lặng nơi chân trời.
Một luồng gió ùa vội tới, người nọ ngoái đầu nhìn nàng, khuôn mặt vẫn lờ mờ không rõ.
Ninh Ninh nghe cậu ta nói: “Ngươi nhìn kìa, đó là… trăng. Mỗi lần nhìn thấy nó, ta đều nghĩ…”
Tiếng gió cùng vô số tạp âm lẫn bên tai, át hết cả câu nói của cậu ta. Ninh Ninh nghe chữ được chữ mất, chỉ muốn phá hư bầu không khí mà hô to một câu: “Gió lớn quá không nghe được, ngươi nói cái gì?”
Nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng thì nàng cảm thấy lạnh hết cả người, rồi nàng đột nhiên mở mắt ra.
Trước đó nàng đụng phải ma tu ở khe cốc, lúc này chắc là bị chúng đưa về hang ổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-khong-ngung-tim-duong-chet-ta-tro-thanh-nguoi-trong-long/2725138/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.