Hôm nay có hơi kỳ lạ.
Hôm qua, sau khi tiễn hai bạn nhỏ Cổ Lộc và Cừu Cầu xong, Ninh Ninh và Bùi Tịnh đã hẹn nhau vào hôm sau sẽ đến Vọng Nguyệt Phong ngắm tuyết. Song, tới giờ hẹn, Ninh Ninh yên lặng đợi trước cửa một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng Bùi Tịch đâu.
Hôm đó lôi kiếp cuồn cuộn, nàng biết vết thương cũ của Bùi Tịch chưa lành, nhất thời khó tránh khỏi nảy sinh lo lắng trong lòng nên đến trước phòng hắn gõ cửa một cái.
Không ai trả lời. Khoảng sân nhỏ chỉ có bông tuyết lắc rắc rơi xuống, yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Ninh Ninh theo bản năng nhận ra được không ổn, nàng lấy chìa khóa từ túi đựng đồ ra, vội vàng đẩy cửa vào.
Chính đường và thư phòng cũng không thấy bóng dáng hắn đâu. Nàng nhìn tứ phía, cuối cùng đi đến trước phòng ngủ.
Phòng ngủ của Bùi Tịch ngăn nắp sạch sẽ, không có bất cứ món đồ trang trí lòe loẹt nào ngăn che. Ninh Ninh quét mắt nhìn là có thể nhìn hết không gian trống rỗng này.
Không đúng, không phải “trống rỗng”.
Trên giường gỗ trong góc, trong tấm chăn màu trắng dày cộm cong cong, nhấp nhô lên.
Có vẻ như có ai nằm trong chăn, nhưng dáng dấp đó quả thật quá nhỏ, không giống Bùi Tịch mà giống một đứa trẻ con hơn.
Ninh Ninh nhíu mày, nhanh chóng đi đến gần giường. Có vẻ như đã nghe được tiếng bước chân của nàng, cơ thể người bé nhỏ trong chăn không kìm được mà hơi run rẩy…
Chợt, Ninh Ninh giở chăn lên. Cậu bé bị ánh nắng chiếu vào khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-khong-ngung-tim-duong-chet-ta-tro-thanh-nguoi-trong-long/2725153/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.