🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hôm nay có hơi kỳ lạ.

Hôm qua, sau khi tiễn hai bạn nhỏ Cổ Lộc và Cừu Cầu xong, Ninh Ninh và Bùi Tịnh đã hẹn nhau vào hôm sau sẽ đến Vọng Nguyệt Phong ngắm tuyết. Song, tới giờ hẹn, Ninh Ninh yên lặng đợi trước cửa một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng Bùi Tịch đâu.

Hôm đó lôi kiếp cuồn cuộn, nàng biết vết thương cũ của Bùi Tịch chưa lành, nhất thời khó tránh khỏi nảy sinh lo lắng trong lòng nên đến trước phòng hắn gõ cửa một cái.

Không ai trả lời. Khoảng sân nhỏ chỉ có bông tuyết lắc rắc rơi xuống, yên tĩnh đến mức kỳ lạ.

Ninh Ninh theo bản năng nhận ra được không ổn, nàng lấy chìa khóa từ túi đựng đồ ra, vội vàng đẩy cửa vào.

Chính đường và thư phòng cũng không thấy bóng dáng hắn đâu. Nàng nhìn tứ phía, cuối cùng đi đến trước phòng ngủ.

Phòng ngủ của Bùi Tịch ngăn nắp sạch sẽ, không có bất cứ món đồ trang trí lòe loẹt nào ngăn che. Ninh Ninh quét mắt nhìn là có thể nhìn hết không gian trống rỗng này.

Không đúng, không phải “trống rỗng”.

Trên giường gỗ trong góc, trong tấm chăn màu trắng dày cộm cong cong, nhấp nhô lên.

Có vẻ như có ai nằm trong chăn, nhưng dáng dấp đó quả thật quá nhỏ, không giống Bùi Tịch mà giống một đứa trẻ con hơn.

Ninh Ninh nhíu mày, nhanh chóng đi đến gần giường. Có vẻ như đã nghe được tiếng bước chân của nàng, cơ thể người bé nhỏ trong chăn không kìm được mà hơi run rẩy…

Chợt, Ninh Ninh giở chăn lên. Cậu bé bị ánh nắng chiếu vào khiến đôi mắt cũng bị chói đến đau nhói bèn co chặt người lại thành một cuộn nho nhỏ giống như con tôm cong.

Hóa ra đó là một cậu bé với cơ thể gầy yếu.

Hơn nữa còn là một… cậu bé mặc áo ngủ của Bùi Tịch.

Mái tóc cậu bé rối bù đen như mực giống như đã lâu không được cắt tỉa, xõa ra xốc xếch lộn xộn tựa như cái thác nước.

Vài lọn tóc vướng lên mặt, che hết cả nửa gương mặt của cậu bé, nhìn qua kẽ hở giữa các sợi tóc là làn da trắng xanh không chút sức sống nào.

Trông như một món đồ sứ dễ vỡ, chỉ cần đụng nhẹ sẽ vỡ nát.

Không biết tại sao, mặc dù mặt mũi bị che đi hơn nửa nhưng đứa bé này kiểu gì cũng mang cho Ninh Ninh cảm giác quen thuộc khác thường. Nàng cúi người, giọng ôn tồn mở miệng thử lên tiếng: “Bé có sao không?”

Cậu bé khép mắt, không lên tiếng.

Cơ thể Bùi Tịch cao gầy, với trẻ con mà nói thì y phục của hắn không khỏi có phần quá rộng. Cổ cậu bé trai mảnh khảnh đến quá đáng, giống như thể chỉ có một lớp da thịt mỏng, xương quai xanh lộ ra ngoài vạt áo, gầy đến trơ xương.

Dù hết sức kiềm chế nhưng cậu bé cũng không kìm được mà hơi run run.

Ninh Ninh liếc thấy vết sẹo trên người cậu bé, vị trí của cái nào cái nấy đều rất quen thuộc.

Một suy nghĩ quái đản lóe lên trong đầu nàng. Ma xui quỷ khiến nàng lên tiếng gọi: “Bùi Tịch?”

Cậu bé lại co rúm người lại thêm một chút, vùi đầu xuống thấp hơn nữa.

… Không thể nào.

“Chàng có nhớ ta là ai không?”

Tim nàng đập nhanh liên hồi, nàng giơ tay gạt đi mấy sợi tóc đen trên mặt cậu bé. Lúc đầu ngón tay nàng chạm đến làn da cậu bé, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng cậu bé còn run hơn khi nãy.

Từng lọn tóc đen bất ngờ rơi xuống, quả trong dự liệu, Ninh Ninh nhìn thấy được gương mặt quen thuộc.

Khi còn nhỏ, Bùi Tịch rất gầy, trên mặt không có chút thịt thừa nào, thiếu chút nữa đã bị đói đến trơ xương.

Ngũ quan của hắn chưa phát triển hết thế nhưng cũng đã có đôi nét lạnh lùng ác liệt. Mày kiếm anh tuấn, sống mũi cao gầy, vẻ mặt lại hoảng sợ hoang mang, nhắm chặt hai mắt, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng băng.

Thế rốt cuộc tình hình lúc này là thế nào? Nếu như đây là Bùi Tịch khi còn bé… Thế nhưng vết thương trên người hắn rõ ràng đã kết thành sẹo rồi…

Ninh Ninh bỗng ngẩn ra.

Chẳng lẽ Bùi Tịch cũng giống như Chưởng môn, chỉ vì thức hải bị tổn thương, linh lực không thông suốt nên đột nhiên biến thành dáng dấp của một đứa bé?

Nhưng vì sao mà trí nhớ lại bị tổn thương? Nhìn điệu bộ của hắn, rõ ràng đã không còn nhớ Ninh Ninh rốt cuộc là tên của ai nữa rồi.

“… Ngươi đừng sợ.”

Ninh Ninh thấy hắn sợ bị đụng chạm nên biết điều rụt tay phải lại: “Ta sẽ không làm tổn thương ngươi đâu. Ngươi tên là Bùi Tịch đúng không?”

Mi mắt cậu bé nằm trên giường run một cái.

Hắn vẫn không biết rõ tình hình lúc bấy giờ. Với hắn mà nói, tất cả những việc xảy ra ngày hôm nay đều giống như đang nằm mơ.

Đêm qua, mẹ vẫn mắng chửi, đánh đập hắn như bình thường. Cả người hắn vừa đau vừa lạnh, Bùi Tịch thần chí hốt hoảng nằm trong hầm đất, bị hơi lạnh đến thấu xương của mùa đông làm cho cóng đến mức run lập cập.

Hắn mơ màng ngủ thiếp đi, sao cũng không ngờ nổi, ngày hôm sau mở mắt ra đã không còn là cảnh hầm đất tối tăm mà là ánh sáng sớm nhàn nhạt của mùa đông.

Đã quá lâu rồi Bùi Tịch chưa được thấy ánh mặt trời.

Trong hầm đất u ám tối tăm kia, hắn từng điên cuồng ao ước có thể nhìn thấy nó. Thế mà bấy giờ được thật sự tắm mình trong ánh mặt trời, cậu bé lại có phần sợ hãi, hốt hoảng…

Giống như con chuột dưới cống ngầm chỉ có thể lén lút hoành hành vào đêm khuya. Một khi nó thấy ánh sáng sẽ tự nhận thức được ngay bản thân thê thảm đáng buồn đến nhường nào.

Hắn đã quen với bóng tối, nay lại bị ánh mặt trời bất ngờ chiếu vào trong mắt khiến phải nhắm tịt lại, bấy giờ chỉ có thể ngửi được một mùi hương bất ngờ đến gần.

Giọng nói kia hình như cũng không phải là của mẹ. Mẹ sẽ không nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng với hắn đến vậy.

… Cuối cùng thì mẹ cũng chán ghét hắn, ném hắn đi cho người khác rồi sao?

Giọng của Thừa Ảnh cũng chẳng còn, trước mắt là một màu đen nhánh, thứ còn quấn lấy hắn chỉ có mê mang, hồn loạn, tuyệt vọng và sự sợ hãi vô tận. Bỗng nhiên, hương thơm đó mỗi lúc một gần lại với hắn.

Có thứ gì ấm áp đậu lại trên trán Bùi Tịch.

“Bùi Tịch.”

Giọng nói của người kia rất nhẹ, êm ái đến khác thường, từ màng nhĩ của trượt thẳng vào lòng hắn: “Đừng sợ. Ngươi mở mắt ra đi.”

Đầu ngón tay cậu bé siết chặt tấm ga trải giường.

Ngày trước trong hầm đất, thi thoảng mẹ hắn sẽ ra lệnh cho hắn phải cầu xin tha thứ hoặc phải nói xin lỗi, rất hiếm khi Bùi Tịch trả lời lại, lúc nào hắn cũng cắn răng cố gắng vượt qua.

Thế nhưng bấy giờ, âm thanh kia như đang đầu độc hắn, mang đến cảm giác quen thuộc khó diễn tả được bằng lời, để cho hắn không nhịn được mà muốn áp sát lại.

Bùi Tịch từ từ mở mắt ra.

Ánh mặt trời chói chang trước mặt dường như đã tan biến đi không còn gì, thay vào đó là ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa phủ lấy cả cái phòng ngủ này.

Cửa sổ không biết đã bị đóng lại từ lúc nào. Ngón cái của người nọ áp vào trán hắn, bàn tay chếch xuống dưới, che mắt cho hắn, ngăn cản lại ánh sáng chói chang kia.

“Tên ta là Ninh Ninh.”

Ninh Ninh cười với hắn. Bởi ngược sáng nên đôi mắt hạnh đen nhánh như hồ nước đêm, ánh sáng nhẹ nhàng tản ra, dịu dàng đến mức quá đáng: “Mẹ ngươi không có ở đây đâu, ta sẽ không làm tổn thương ngươi.”

Dứt lời, nàng cân nhắc câu chữ một phen rồi mới lại thấp giọng hỏi hắn: “Ta có thể đụng vào ngươi không?”

Bùi Tịch nhấp môi, vẫn không trả lời.

Người lạ trước giường chần chừ một lát rồi lặng yên không tiếng động mà thở dài. Bỗng, cả người nàng còn cúi thấp hơn, giọng nói nhỏ đến mức gần như là tiếng nỉ non: “Lại đây.”

Hắn thấy nàng đưa tay ra. Theo bản năng, hắn muốn bảo vệ lấy đầu, tránh né, thế nhưng ngoài dự đoán, không có tiếng mắng chửi nào, cũng chẳng có cái bạt tai nào.

Một cánh tay ôm lấy gáy hắn, một cánh tay khác thì nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, hơi dùng sức một chút, cả người cậu bé rơi vào trong lòng Ninh Ninh.

Bùi Tịch căng thẳng đến độ không biết làm sao, tim đập nhanh trước giờ chưa từng có.

Hắn vẫn đang run rẩy. Cơ thể nhỏ bé gầy gò đến mức khiến người ta đau xót. Ninh Ninh ôm cậu bé giống như đang ôm một bộ xương yếu gầy.

Hóa ra lúc còn bé Bùi Tịch trông như thế này. Lớn lên mà không được yêu thương, mù mờ với tất cả, giống như con thú nhỏ an tĩnh, răng nanh cũng chưa dài ra.

Trong lòng Ninh Ninh vừa bức bối vừa khó chịu, tay trái của nàng đặt lên bả vai hắn, tay phải thì sờ đầu Bùi Tịch.

Cảm giác được vuốt v e hết sức kỳ diệu. Bùi Tịch không nói được là thích thú hay là nhột. Đây là lần đầu tiên có người làm như vậy với hắn.

Cái ôm trong ngực ấm áp mang theo chút hương thơm dần dần xoa dịu đi cơn run rẩy của hắn. Bùi Tịch không dám nhúc nhích nghe giọng nàng: “Năm nay ngươi mấy tuổi?”

Hắn cắn môi dưới một cái.

Giọng trẻ con non nớt trong trẻo mang theo điệu khàn khàn không hợp tuổi rụt rè vang lên trong tai, thấp đến mức suýt thì không nghe rõ: “Bảy tuổi… hoặc tám.”

*

“Chậc chậc, Bùi Tịch lúc còn nhỏ mềm mềm đáng yêu như này sao?”

Hạ Tri Châu ngồi nhìn thằng bé ngồi trên băng ghế, hứng thú nhoẻn miệng cười: “Nào, Bùi Tịch, gọi ca ca đi.”

Bùi Tịch cúi đầu không nhìn hắn ta.

“Huynh đừng bắt nạt chàng ấy.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Ninh Ninh giữ ở bên người Bùi Tịch: “Coi chừng chàng ấy khôi phục trí nhớ, rút kiếm với huynh đấy.”

Sau khi phát hiện Bùi Tịch nhỏ đi, nàng nhanh chóng tìm sư tôn xin giúp đỡ. Thiên Tiện Tử cũng rất có kinh nghiệm với việc này, sau một hồi dò xét chỉ nói không đáng ngại là mấy, tu dưỡng một khoảng thời gian là có thể khôi phục lại như cũ.

Sau đó vì Bùi Tịch quả thật quá gầy nên Thiên Tiện Tử cố ý dẫn hai người đến nhà ăn, vừa vặn đụng phải Hạ Tri Châu và Trịnh Vi Khởi.

Ngày thường, Bùi sư đệ không khác gì sát thần, thế nhưng lúc này lại trông vừa hiền lành, vừa thẹn thùng, Trịnh Vi Khởi trông thấy mà dâng trào tình mẫu tử, mặt nở nụ cười kiểu bà dì quái đản: “Tiểu Tịch Tịch, đừng để ý đến thúc thúc đó, lại đây chơi với tỷ tỷ xinh đẹp này.”

Hạ Tri Châu: “Đừng tưởng đệ không phát hiện tỷ cố ý xóa bối phận đấy nhé!”

“Thức hải của Bùi Tịch chưa khỏi hẳn. Nhất định là hắn len lén luyện kiếm nên mới làm cho linh lực rối loạn, kinh mạch toàn thân hỗn loạn, cơ thể biến thành bề ngoài như khi còn nhỏ, trí nhớ cũng quay về lúc đó.”

Thiên Tiện Tử gãi cằm quan sát hắn: “Đây không phải chuyện gì lớn, chỉ cần để cho hắn tu dưỡng cho thật tốt, đợi đến khi linh lực lại ổn định lại thì có thể khôi phục như thường… Nào, đồ đệ ngoan Bùi Tịch, gọi sư tôn đi!”

Ông ấy càng nói càng vui, ngồi chồm hổm trước mặt Bùi Tịch làm mặt xấu: “Đọc cùng với ta nào, sư tôn đệ-nhất-thiên-hạ.”

Ninh Ninh đứng cạnh Bùi Tịch, không nghe hắn đọc theo cái câu “đệ nhất thiên hạ” của Thiên Tiện Tử, trái lại, ống tay áo của nàng như bị ai bắt lấy, sức lực rất nhẹ, gần như khó mà phát hiện.

Nàng thuận thế cúi đầu, thấy được đôi con ngươi đen nhánh của Bùi Tịch.

Hắn không quen với cảnh ồn ào thế này, bị nhiều người lạ nhìn chằm chằm như vậy thì lại càng cảm thấy không được tự nhiên hơn.

Hai mắt người bạn nhỏ trong veo, không có sát khí âm trầm, tựa như bồ đào đọng sương mai lúc sáng sớm chưa từng bị hái lấy vậy.

Đáng yêu dữ dội.

Tim Ninh Ninh rào rào tan chảy thành một vũng nước.

“Đáng ghét, cho dù biến thành con nít thì tên tiểu tử thối này cũng chỉ dính có mình Ninh Ninh.”

Hạ Tri Châu vô cùng ghen tị, ghen đến mức mặt mày cũng nhăn nhúm hết lên: “Tỷ tỷ, thúc thúc, gia gia chúng ta đây chẳng lẽ không được hay sao?”

Thiên Tiện Tử gia gia nghe vậy mà nhăn nhó mặt mày, không ngừng gõ đầu hắn ta coi như trả thù.

“Chắc là giống chim non. Hắn không quen với cuộc sống, sẽ cực kỳ lệ thuộc vào người đầu tiên mình nhìn thấy.”

Ninh Ninh ngồi xuống ngẩng đầu nhìn hắn: “Đói không? Cháo sắp nấu xong rồi.”

Nàng vừa dứt lời, chỉ nghe Trịnh Vi Khởi hô to một tiếng: “Nhanh, nhanh, nhanh, cháo xong rồi!”

Bùi Tịch không thích ăn đồ dầu mỡ. Với tình trạng hiện thời của hắn thì dĩ nhiên cũng không thể nào ăn cay quá mức được. Cả đám người nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chọn cho hắn một bát cháo ngọt.

“Đồ đệ ngoan coi chừng nóng. Nào, nào, nào, sư tôn thổi giúp trò một cái.”

Thiên Tiện Tử rất ít khi chăm con nít, động tác cầm muỗng đút cháo rất trúc trắc. Lúc cái muỗng sứ đụng vào môi cậu bé, hàng mi dài của Bùi Tịch hơi run, cả người cứng đờ như có vẻ do dự.

Bỗng, tay phải bị người khác nhẹ nhàng cầm lấy, nhiệt độ khiến lòng người an tâm. Ninh Ninh khẽ nói với hắn: “Không sao đâu, đừng sợ.”

Vì thế Bùi Tịch há miệng, nuốt miếng cháo ngọt kia vào.

Thiên Tiện Tử phấn khích như thể mới có được quyển kiếm phổ tuyệt thế nào đó, khóe miệng sắp vểnh lên đến đằng trời, truyền âm nhập mật cười nói như điên: “Mấy đứa nhìn đi kìa! Hắn ăn rồi! Ăn rồi đó! Là ta đút cho đấy!”

Cháo ngọt có hơi nóng song cũng không hề làm người ta thấy khó chịu, ngược lại còn tỏa ra hơi nóng vừa phải. Mùi đường trắng ngọt ngào tỏa khắp nơi khiến ánh mắt hắn lại một lần nữa mờ mịt đi.

Thật là ấm áp.

Dòng nước ấm men theo đầu lưỡi đi xuống, theo thứ tự mà chảy qua miệng, thực quản rồi đến dạ dày rồi tràn cả ra ngoài, điểm khuyết vào từng góc xó xỉnh khô cằn giá rét trong cơ thể hắn.

Đau đớn, khổ sở, khó khăn và cô đơn hoàn toàn bị dòng nước ấm này xoa dịu.

Ninh Ninh đặt đôi bàn tay nhỏ bé của hắn vào lòng bàn tay nàng, ôn tồn hỏi: “Mùi vị thế nào? Thích không?”

Chắc chắn là hắn đang nằm mơ rồi nhỉ?

Bùi Tịch mơ hồ gật đầu. Đầu lưỡi lặng lẽ nhấc lên, liếm vị ngọt còn đọng lại trong cổ họng.

Hắn nào dám mong ước xa vời đến một món ăn vừa thơm lại vừa ấm nóng như vậy đâu? Vào mùa đông, chỉ cần có thể ăn được một cái bánh bao lấp cho no bụng cũng đã đủ với Bùi Tịch rồi.

Càng không phải nói… nơi này có mấy người vây quanh hắn, ai nấy cười nói xong cũng thân thiện với hắn đến không tưởng tượng nổi.

Rõ ràng hắn luôn khiến cho người khác thấy chán ghét, không phải người cũng chẳng phải ma, tại sao lại có thể có người bằng lòng cười với hắn, còn đối xử với hắn tốt đến như vậy được chứ?

Thiên Tiện Tử đút từng muỗng một. Bùi Tịch cũng ăn từng miếng từng miếng. Trịnh Vi Khởi đại khái biết được những gì Bùi Tịch từng trải qua khi còn nhỏ, lặng lẽ truyền âm nói: “Mẹ hắn cũng thật là… Bùi sư đệ gầy đến như vậy! Trước đó tỷ muốn đụng vào hắn, hắn lại theo bản năng mà lùi về sau muốn tránh. Cái này là phải chịu ngược đãi biết bao lần rồi?”

Hạ Tri Châu than thở: “Sau khi mẹ hắn qua đời, Bùi Tịch cũng chẳng khá khẩm hơn.”

Hai người này sinh thành trong thế gia Tu Chân, không khác nào được ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn xuôi chèo mát mái chưa phải chịu khổ bao giờ.

Ninh Ninh nghe nhưng chẳng nói một lời. Tay phải càng dùng lực, nắm chặt bàn tay của Bùi Tịch.

Toàn là xương xẩu, đầy sẹo và cả vết chai. Trong tiểu thuyết và cả phim điện ảnh, truyền hình bao giờ cũng bảo mấy đứa bé sờ vào “mềm mại núng nính” nhưng hắn đâu giống như thế chút nào?

Bùi Tịch không thích chỗ đông người. Ở trước mặt mọi người hắn dè dặt đến mức không dám nói lời nào. Mấy người Thiên Tiện Tử cũng rất hiểu chuyện, đút cháo xong bèn nhẹ nhàng chào tạm biệt cậu bạn nhỏ.

Trịnh Vi Khởi rất thương trẻ con, trước khi đi dặn đi dặn lại, còn thi thoảng liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Bùi sư đệ một cái: “Ninh Ninh, muội nhất định phải chăm sóc cho hắn kĩ lưỡng vào. Trời lạnh nhớ thêm áo thêm chăn, dặn hắn uống nhiều nước nóng vào.”

Ninh Ninh dĩ nhiên mỉm cười trả lời: “Được.”

Chờ sau khi bọn họ đi hết, phòng ăn cũng chỉ còn nàng và Bùi Tịch.

Cậu bé tỏ ra bứt rứt bất an, ánh mắt lặng lẽ quan sát nàng. Khi Ninh Ninh quay người lại đối diện với hắn, hắn lại vội vàng cúi thấp đầu.

Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, trái tim hắn cũng theo đó mà treo ngược trên không.

Ninh Ninh nói: “Phải đi thôi. Ngươi có chỗ nào muốn đi không? Ừm… Đọc sách, uống trà, đi ngủ dạng dạng đó.”

Bùi Tịch không biết.

Bình thường, hắn ở trong hầm đất gần như mỗi ngày, hoặc là đau đến mức ngủ mê man, hoặc ngây người ra, hoặc nói chuyện với Thừa Ảnh.

“Làm gì… cũng được.”

Hắn vụng về trả lời, ảo não với giọng nói khàn khàn của mình, vừa cân nhắc lời nói, vừa định nhảy xuống khỏi băng ghế: “Ta…”

Chữ này chật vật kẹt lại trong cổ họng.

Còn không chờ cho Bùi Tịch rời khỏi băng ghế gỗ, eo và sau lưng đột nhiên bị đè lại. Cảm giác mềm mại khiến đầu óc hắn trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Ninh Ninh bế lên. Cả người hắn cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Cái ôm này cực kì sát.

Lúc còn nhỏ hơn, Bùi Tịch đã từng rất ước ao hành động này. Trẻ con nhà hàng xóm lúc nào muốn cũng có thể có được bế lên một cách dễ như trở bàn tay. Mỗi lần chúng được cha mẹ ôm vào lòng đều nở nụ cười từ tận thâm tâm.

Nhưng mẹ khinh bỉ, chẳng dành nó cho hắn.

Ngay cả việc đụng chạm đơn giản nhất cũng khiến mẹ hắn thấy chán ghét.

“Để ta nghĩ thử xem, động tác này chắc là…”

Hơi thở của Ninh Ninh phả vào bên cổ hắn, kèm theo đó là giọng điệu ngậm ý cười của nàng: “Ngươi phải dùng tay ôm cổ ta, bằng không thì sẽ ngã xuống đấy.”

Vì thế Bùi Tịch sợ hãi nhấc tay lên.

Cánh tay nhỏ bé trơ xương lướt qua y phục đến chỗ cần cổ trắng nõn thon dài của thiếu nữ. Lúc ngón tay đụng vào da, hắn căng thẳng đến mức ngừng thở.

Hóa ra được người khác dịu dàng ôm lấy sẽ có cảm giác thế này.

Gai nhọn trên người cũng bay biến gần như không còn gì. Hắn cũng chẳng nghĩ ngợi bất cứ thứ gì, cũng không có bất cứ phản kháng nào. Hắn cam tâm tình nguyện chết đuối bên trong.

Bùi Tịch lặng lẽ hít vào một hơi.

Thơm thật.

“Đi đâu được đây nhỉ?”

Ninh Ninh nghĩ ngợi hồi lâu cuối cùng cười hỏi hắn: “Bùi Tịch muốn đi ngắm núi, ngắm tuyết không?”

*

Ninh Ninh dẫn Bùi Tịch đến Vọng Nguyệt Phong.

Bọn họ đã hẹn trước là sẽ đến đây ngắm tuyết. Bây giờ, tuy người bầu bạn với nàng là phiên bản thu nhỏ của Bùi Tịch nhưng dù gì cũng là hai người cùng đến điểm hẹn.

Vọng Nguyệt Phong địa thế cao vút, nhiệt độ cực thấp. Sau khi đến nơi, Ninh Ninh bỏ Bùi Tịch trong lòng xuống. Tay phải nàng lại cầm chặt lòng bàn tay trái của hắn, không ngừng truyền linh lực ấm áp qua.

“Đi với ta nào.”

Nàng rất quen thuộc với nơi này. Băng qua cánh rừng trúc cành lá đan xen, dẫn Bùi Tịch đi về phía trước từng bước một, để đến một ngọn núi đỉnh cao và dốc.

Gió đông lạnh thấu xương ùa đến, dưới bầu trời tuyết rơi trắng xóa, cậu bé kinh ngạc trợn tròn mắt.

Cậu bé đã ở dưới hầm đất u tối quá lâu, trừ cái xó đó ra thì cũng chỉ có xóm làng trong núi mà cậu bé đã sinh sống nhiều năm ở đó.

Mà trước mắt cảnh tượng hùng vĩ, thiên sơn vạn thác trùng trùng điệp điệp tựa như tiếng trống chiều chuông sớm gõ nát bấy cái thế giới eo hẹp của hắn.

Dõi mắt nhìn đến đỉnh núi, gò núi trùng điệp như rồng lượn, uốn quanh bày thế khoáng đạt, ăn trời nuốt đất. Cái đuôi khổng lồ quẫy một cái, thẳng đến tận trời.

Giữa các dãy núi sương khói mênh mông, nước chảy trong khe, sương trắng cuốn tuyết bay như thủy triều trên biển, cuồn cuộn bất diệt. Từ xa nhìn lại không khác nào sóng tuyết bị cuồng phong nâng lên. Khắp đất trời đều là màu tuyết trắng, mênh mông vô bờ, không thấy điểm dừng.

Đưa mình vào trong cùng phong cảnh thế này, ai cũng trở nên nhỏ bé khác thường.

Ninh Ninh và Bùi Tịch cùng ngồi trên một tảng đá. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi từng đến đỉnh núi chưa?”

Hắn tất nhiên lắc đầu.

“Thế à.”

Nàng ngừng lại một chút, giọng rất nhạt: “Thích không?”

Cuồng phong nơi đỉnh núi cuốn cả váy và mái tóc dài của nàng. Ninh Ninh cười, dõi mắt nhìn hắn như thể bất cứ lúc nào nàng cũng sẽ theo gió mà tan.

Cảm giác không chân thật như đang nằm mơ đó lại đến.

Hơi thở hắn hỗn loạn, thấp giọng đáp: “Ừ.”

“Thích là tốt.”

Nụ cười của nàng càng sâu hơn. Bất ngờ, nàng lại nói với hắn: “Bùi Tịch, có thấy khóm hoa ở phía đối diện đỉnh núi kia không?”

Bùi Tịch không hiểu dụng ý của câu hỏi này. Theo ánh mắt của Ninh Ninh, hắn nhìn về phía xa.

Tuyết rơi dày, vạn vật đều bị phủ một lớp màn trắng xóa, chỉ có một khóm hoa nhỏ khoe sắc hồng nhạt nơi đỉnh núi đối diện là khác với những thứ khác.

Hắn đang tỉ mỉ quan sát, bỗng lại thấy một luồng bạch quang lóe lên. Nó xuất hiện từ nơi chân trời, chém vào một cánh hoa nhỏ trong khóm hoa nọ.

Điều khó tưởng tượng nổi nữa là, cũng chỉ một thoáng qua như vậy, bạch quang đã mang cánh hoa xuất hiện trước mặt hắn.

“Đón lấy.”

Ninh Ninh đang nói chuyện.

Hắn theo lời đưa tay ra. Đạo kiếm khí trước đó không còn lạnh lùng sắc bén nữa. Khi đến gần hắn, nó ôn hòa như một làn gió xuân.

Cánh hoa lượn bay, rơi vào lòng bàn tay còn mang theo tuyết trên núi xa.

“Món quà nhỏ tặng cho ngươi.”

Vẻ mặt kinh sợ của hắn chọc cho Ninh Ninh bật cười thành tiếng: “Ta lợi hại không?”

Quả thật rất lợi hại.

Bùi Tịch nghĩ, rõ ràng khoảng cách rất xa, rõ ràng nàng gần như chẳng có làm bất cứ hành động gì, thế mà tất cả sông núi nơi xa đều như bị nàng nắm hết trong tay.

Hắn đang muốn trả lời, lại nghe Ninh Ninh nói: “Sau này ngươi cũng sẽ trở nên lợi hại như vậy đấy.”

Cậu bé có hơi sửng sốt, ánh mắt hoang mang nhìn nàng.

Hắn muốn nói là không đâu.

Từ lúc chào đời đến giờ, hắn chỉ lớn lên trong cái thôn trang nhỏ cách biệt với đời kia thôi. Cái gì hắn cũng không biết, đã thế trên người còn có bệnh, cả mang sẹo nữa.

Hắn chẳng còn gì khác. Thứ duy nhất hắn có chỉ là có cái huyết thống tệ hại đến không chịu nổi, ngay đến cả hắn cũng chán ghét mà thôi.

Nhưng Ninh Ninh cười xong, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa nghiêm túc đưa tay phủi tuyết đọng trên đỉnh đầu hắn, chậm rãi nói với hắn: “Sông núi Huyền Hư nhìn cao không thể leo tới, nhưng sau này ngươi có thể vượt được lên trên tất cả những thứ này, sẽ không bị bất cứ cái gì cản trở… Giống như bây giờ.”

Bùi Tịch kinh ngạc ngẩn ra.

Đúng lúc này, dãy núi phát ra từng đợt gió lạnh gầm giận, thế nhưng hắn lại chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề của mình.

“Huyết thống của ngươi không tệ hại chút nào. Đợi ngươi lớn lên, ngươi sẽ trở thành một người rất tốt.”

Nàng vừa nói vừa cười một cái, qua loa sờ đầu hắn: “Không đúng. Bùi Tịch bây giờ cũng đã là một cậu bạn nhỏ rất tốt rồi… Mọi người đều rất thích ngươi.”

Thích.

Từ ngữ xa lạ này rơi vào lòng hắn. Bùi Tịch hốt hoảng lúng túng, lúc mở miệng lên tiếng cũng không suy nghĩ gì: “Còn ngươi thì sao? Ngươi cũng thích ta chứ?”

Câu nói vội vàng thốt ra, cậu bé cũng biết mình lỡ lời, gò má tái xanh bỗng ửng đỏ, cắn môi cúi thấp đầu.

Đỉnh đầu lại bị sờ, bên tai nhanh chóng vang lên giọng nói thanh khiết của thiếu nữ: “Ta là người thích ngươi nhất đấy!”

Tiếng gió tứ phía đinh tai nhức óc thế nhưng cũng yên lặng như tờ.

Cậu bé nhỏ, gầy gò nắm chặt cánh hoa trong tay, khóe miệng không khỏi nhoẻn cười.

Trái tim đã chết lặng từ lâu vào lúc này lại nảy lên thình thịch.

Mùa đông rét lạnh, Ninh Ninh cho hắn một nắm tuyết mới nơi núi xa, một cánh hoa mềm mại hay là một cảnh tượng núi rừng trùng điệp, một thế giới nhỏ khiến người khác thấy an lòng.

Cùng với cả một tương lai mông lung nhưng đầy ắp hy vọng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.