Sau khi rời khỏi quán cafe, Thẩm Hạc Xuyên bận bịu không nghỉ, nên chuyện cỏn con đó đã bị anh ném sau đầu từ lâu.
Đột nhiên bị các bậc trưởng bối hỏi tới, hình ảnh đầu tiên nghĩ đến chính là Kiều Nhạc cúi đầu nói: "Người tốt luôn gặp điềm lành".
Ai muốn điều lành này chứ!
Thẩm Hạc Xuyên cảm thấy hơi vi diệu, lại có chút buồn cười, chẳng khó chịu miếng nào.
Đó là một trải nghiệm thần kỳ, nhưng anh không thể hiện ra mặt.
Anh đi tới ghế đơn ngồi xuống mới mở miệng: "Không ạ, chỉ là hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm?"
Mẹ của anh, quý bà Ngô Tuệ Lam nhìn anh với vẻ mặt kì cục: "Gia Vanh(*) tận mắt chứng kiến mà còn sai được sao? Con bé kể bạn trai nhỏ còn ôm tay con gọi... chồng rất thân mật."
(*)Tên Vanh ( 嵘 róng) có ngu ồ n g ố c t ừ ch ữ "vành" trong ti ế ng Hán. Ch ữ "vành" có nghĩa là "cái vòng tròn", "cái vành". Khi đ ượ c dùng làm tên, tên Vanh th ườ ng mang ý nghĩa là "bình d ị , gi ả n đ ơ n", "t ố t đ ẹ p, êm đ ề m". Thẩm Hạc Xuyên: "..." Ch ồ ng à, ch ồ ng nói gì đi ch ứ ! Giọng nói nũng nịu kèm thêm chút trách móc của Kiều Nhạc đột nhiên văng vẳng. Lại còn bảo không phải đi! Thẩm Hạc Xuyên tự nhiên không thể phản bác, bởi Kiều Nhạc cứ gọi mãi, thuận miệng đến nỗi cứ như thói quen. Trình Gia Vanh là cô gái ở quán cafe, con gái của bạn bố mẹ anh, mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ky-hop-dong-hon-nhan-voi-tham-tien-sinh/2771082/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.