Đối với Kiều Nhạc mà nói, bạn bè còn ít xã giao, huống chi cậu với Thẩm Hạc Xuyên còn không có cơ hội được làm bạn nữa là.
Cậu có thể nhận món ngon của Thẩm Hạc Xuyên, nhưng lại không thể yên tâm, thoải mái hưởng thụ.
Có vẻ Thẩm Hạc Xuyên nhìn ra được tâm lý của cậu, không nhiều lời, đến bàn trà lấy điện thoại, đưa mã nhận tiền cho Kiều Nhạc: "Một nửa là được, tôi cũng ăn."
Kiều Nhạc thao tác nhanh nhẹn chuyển tiền: "Vâng."
Ship xong rồi, đồ ăn cũng đã xơi, Kiều Nhạc không còn lý do nán lại, hơn nữa còn phải về quán bar, nên nhấc túi rác lên, nói với Thẩm Hạc Xuyên: "Vậy tôi đi đây ạ! Chào Thẩm tiên sinh ạ!"
Thẩm Hạc Xuyên gật đầu: "Đi cẩn thận."
Xã giao đến vậy là hết, Kiều Nhạc đứng ở huyền quan thay lại giày, để đôi dép gấu đi trong nhà vào phía dưới tủ, mở cửa rời đi.
Cậu đi rồi, trong nhà yên tĩnh trở lại.
Thẩm Hạc Xuyên mở điện thoại, tầm mắt dừng lại trên thông báo nhận tiền.
【 Ngài nh ậ n đ ượ c ti ề n t ừ "Ki ề u Nh ạ c Nh ạ c Nh ạ c Nh ạ c". 】 88 tệ. Trong suốt 32 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên Thẩm Hạc Xuyên nhận được khoản tiền bé xíu như vậy. Nói thế nào nhỉ, nghiêm túc đến... đáng yêu. Thẩm Hạc Xuyên chăm chú nhìn thông báo một chốc, kiềm không được mà cười nhẹ, lý do vì sao thì chính anh cũng không biết nữa. Chỉ cảm thấy tâm trạng tốt thôi. Anh đang miên man nghĩ thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ky-hop-dong-hon-nhan-voi-tham-tien-sinh/2771085/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.