Không gian trong xe lại im lặng thêm lần nữa.
Nếu không phải muốn làm Kiều Nhạc sợ, Thẩm Hạc Xuyên thật sự muốn thực hành lại để cậu tìm lại ký ức, chứng mình xem bản thân mạnh đến cỡ nào.
Nhưng với mối quan hệ của hai người hiện tại, làm thế nào cũng không ổn, trách nhiệm và đạo đức đều không cho phép anh đi quá giới hạn, chỉ có thể thầm ức chế trong lòng.
Kiều Nhạc nói xong câu đó, dùng khoé mắt liếc Thẩm Hạc Xuyên, nhận thấy biểu cảm của anh quả là một lời khó nói hết.
"Thẩm tiên sinh..." Cậu cẩn thận gọi: "Anh giận ạ?"
Thẩm Hạc Xuyên nhìn đằng trước, không đáp, Kiều Nhạc lại gọi: "Thẩm Hạc Xuyên..."
Vẫn không nhận được câu trả lời.
Chắc chắn là giận rồi! Kiều Nhạc khẳng định, cũng rất là thấu hiểu.
Vấn đề này ảnh hưởng đến niềm kiêu hãnh của một người đàn ông, dính vào người nào thì người đó cũng sẽ bực.
Giận rồi phải làm sao đây?
Nhất định phải dỗ dành rồi!
Kiều Nhạc chính là cao thủ chuyên ngành dỗ dành người khác, bình thường dỗ Kiều Mãn rất bài bản, nhưng cậu chưa từng dỗ dành đàn ông trưởng thành...
Nhưng phải chữa ngựa què thành ngựa lành, biết đâu Thẩm Hạc Xuyên cũng thích kiểu đó.
Nên cậu tháo đai an toàn, nhích lại gần Thẩm Hạc Xuyên. Anh nghe thấy tiếng khoá đai an toàn mở ra, quay đầu sang, suýt nữa thì dính vào mặt của Kiều Nhạc đang thò đến.
Kiều Nhạc nghiêng đầu nhìn anh, dùng giọng mềm mỏng nũng nịu: "Là tui sai... đừng giận mà?"
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Cái kiểu dỗ trẻ con này...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ky-hop-dong-hon-nhan-voi-tham-tien-sinh/2771100/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.