Chương 31:
Cố Trình Dục cử động cổ, yết hầu khẽ nhúc nhích.
"Thật sự có thể sao?"
Chu Vanh khẽ tặc lưỡi, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
"Lề mề."
Rồi đặt tay Cố Trình Dục lên bụng dưới của mình.
Cố Trình Dục bất ngờ chạm vào làn da mềm mại.
Chu Vanh cụp mắt xuống, nhìn Cố Trình Dục: "Em nghĩ ra tên ở nhà, gọi nó là Ninh Ninh thì sao?"
Cố Trình Dục rụt tay về, kéo vạt áo ngủ của Chu Vanh xuống che bụng, cười lộ cả hàm răng.
"Ninh Ninh thật hay, con gái anh có tên rồi, gọi là Ninh Ninh."
"Chu Vanh, anh hạnh phúc quá." Cố Trình Dục ngồi xổm bên cạnh Chu Vanh, mắt sáng long lanh, vẻ dịu dàng trong đáy mắt như một vòng xoáy muốn hút Chu Vanh vào.
Chỉ vậy thôi mà đã hạnh phúc sao?
Chu Vanh khó hiểu.
"Chỉ vì đặt cho nó một cái tên gọi thân mật mà anh đã hạnh phúc rồi sao?"
Cố Trình Dục gật đầu.
Có lẽ do hoàn cảnh gia đình từ nhỏ, Chu Vanh chưa từng cảm nhận được thế nào là hạnh phúc, trong gia đình đó, vĩnh viễn chỉ có ánh mắt lạnh lùng và sự thờ ơ, thậm chí là trách mắng, có lẽ từ khi vào cô nhi viện, viện trưởng Ngụy, các thầy cô và bạn bè trong ấy, ngày đêm ở bên nhau, anh mới cảm nhận được sự ấm áp.
Lúc đó anh vẫn còn là một đứa trẻ, khát khao nhất ánh mắt quan tâm và yêu thương, nhưng chưa bao giờ có được, sau này liền chẳng còn để ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-mang-thai-luat-su-chu-bi-dai-lao-cong-luoc/2727357/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.