🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Khách mời có nhiều phiếu nhất sẽ được tự do lựa chọn đối tượng hẹn hò. Tống Nhất Xuyên, cậu định chọn ai vậy?" Đạo diễn cắn răng cười hỏi.

Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên dùng ánh mắt ngẫm nghĩ lướt qua từng người.

_"Hẹn hò không thú vị chút nào, hay là lựa chọn một người có nhiều bí mật đi..."

Mạnh Khung Kỳ mới vừa bị theo dõi giật nảy mình, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Tống Nhất Xuyên.

Làm ơn đi!

Ba đời tổ tiên nhà tôi đỏ ngời ngời, bất cứ chuyện nào bị kéo ra cũng có thể gây chấn động...

Tuy tôi có thể đảm bảo nhà mình không thành vấn đề, nhưng mà đông đảo thân thích cô dì chú bác... liên lụy nhiều lắm.
May mà ánh mắt khiến người ta run rẩy chỉ hơi khựng lại trên người anh ta rồi lướt sang chỗ khác.

Lúc này, Mạnh Khung Kỳ mới nhẹ nhàng thở ra.

"Chọn anh nhé..." Tống Nhất Xuyên ngước cằm lên: "Phó Chu Trì."

Giọng nói cà lơ phất phơ vừa vang lên, mặt mày mọi người trên bàn ăn đều thay đổi.

Lục Thần nheo mắt. Muốn đoạt với tôi hả?

Diêm Cần Dự bĩu môi.

Đau lòng quá! Không chọn tôi à?

Phó Chu Trì: "..." Tôi có thể từ chối không?

Được một bữa cơm no, còn không phải chạy đi đào tin tức, Tống Nhất Xuyên ngủ một giấc tới hừng đông.
----------
Buổi sáng cậu xuống lầu, vừa định đi nấu cơm thì thấy có bóng dáng qua lại trong phòng bếp.

Cậu đi lại gần, mùi đồ ăn bay ra, lập tức đánh thức vị giác và dạ dày rỗng tuếch.

Tống Nhất Xuyên bước nhanh hơn nữa. Khoảnh khắc thấy rõ khuôn mặt của người kia, cậu cảm thấy ngạc nhiên trong chốc lát.

_"Người mặt Diêm Vương đây mà? Dậy sớm thế!"

_"Ui kìa, nấu cháo à? Chăm chỉ cho ai xem vậy?"

_"Có điều, nói ra thì đám con nhà giàu nấu nướng khá ngon, có thể nói là phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất, thẩm mỹ và kỹ năng."

"Đói bụng không? Rửa tay rồi ra ăn." Giọng nói Diêm Cẩn Dự có chứa vài phần sung sướng. Anh múc một bát cháo ra để trên bàn.

Tống Nhất Xuyên có chút bất ngờ: "Cho tôi à?"

"Chứ cho ai? Nhà ăn còn người nào nữa?"

Diêm Cần Dự ngước mắt lên, ánh mắt làm say lòng người b.ắn ra, Tống Nhất Xuyên nín thở, vội vàng đi qua ghế ngồi.

_"Đôi mắt anh ta bị sao vậy? Có cần đi bệnh viện khám không?"

Diêm Cần Dự: "..."

"Chào buổi sáng!"

Lối vào nhà ăn truyền đến tiếng chào hỏi nhiệt tình sung sướng.

Các khách mời bị staff đánh thức lục tục đi vào nhà ăn.

Diêm Cần Dự mím môi quay người, không trả lời bất cứ ai.
Đám khách mời dường như quen với sự lạnh nhạt của anh, mạnh ai nấy ngồi xuống bên cạnh Tống Nhất Xuyên.

"Chào buổi sáng, Tiểu Xuyên." Hôm nay đến chuyện nhà ai đây?

Hoắc Nhân Kiệt tràn đầy mong chờ.

Tống Nhất Xuyên liếc anh ta một cái.

_"Say hi với Tiểu Xuyên nào vậy?"

_"Mama boy, hai ta thân lắm à?"

Hoắc Nhân Kiệt vừa mới tỉnh ngủ lập tức cảm thấy huyết áp dâng trào, không nhịn được mà nói: "Có thể đừng gọi tôi là beep beep... "

Lời nói bị mã hóa, anh ta bất đắc dĩ thở dài.

Bữa sáng nhanh chóng trôi qua, bước vào giai đoạn hẹn hò mà mọi người đều mong chờ.
Ngoài couple tạm thời là Tống Nhất Xuyên và Phó Chu Trì ra, các khách mời còn lại đều rút thăm quyết định bạn hợp tác.

Em gái ngọt ngào Vu Giai Giai và hồng tam đại Mạnh Khung Kỳ là một tổ.

Ngự tỷ Trần Kỳ Vi và thiếu gia đứng hàng thứ 3 ở Bắc Kinh – Hoắc Nhân Kiệt là một tổ.

Người mới Lục Thần và người mặt Diêm Vương – Diêm Cẩn Dự là một tổ.

Địa điểm hẹn hò lần đầu tiên là bờ cát bên bãi biển.

Để tăng độ ăn ý với nhau, ê kíp tổ chức trò chơi bóng chuyền trên bờ cát.

Tống Nhất Xuyên thay đồ bơi xong, trực tiếp đứng ở vị trí quyết đấu, đôi chân trắng nõn thon dài cực kì bắt ống kính.
Lúc Phó Chu Trì ra sân, không nhịn được mà ngắm một cái, ánh mắt tối sầm, giọng điệu lạnh lùng: "Đừng gây vướng bận đấy!"

Tống Nhất Xuyên liếc xéo một cái.
_"Hừ, chưa chắc là ai gây vướng bận cho ai đâu!"

_"Nếu bị anh liên lụy thua trận thì tôi sẽ tung ra bí mật mới nhú của anh!"

Mọi người đang làm nóng cơ thể đột nhiên dừng lại, giống như là bị ấn nút tạm dừng.

Hả?

Có bí mật nữa à?

Mau nói đi!

Đừng có nhử mồi nữa!

Các fan phòng phát sóng trực tiếp không biết sóng ngầm tại hiện trường ghi hình show hẹn hò.

Bọn họ chỉ thấy được một bữa tiệc nam sắc khiến người ta thèm nhỏ nước bọt trên bãi biển trời xanh cát trắng.
Đám con nhà giàu có tính kỷ luật từ nhỏ, dù có bận rộn đến thế nào thì cũng sẽ giữ thói quen tập thể hình. Bọn họ vừa mặc đồ bơi xuất hiện trước màn ảnh là dẫn tới việc vô số fan máu mũi giàn giụa.

[Đây mới là nhóm nam hàng đầu nè! So với đám que gầy chít chít kia mạnh hơn nhiều!]

[Muốn cơ ngực có cơ ngực, muốn mông vểnh có mông vểnh, còn có rãnh bụng nữa, mlem mlem, đêm nay có tư liệu nằm mơ rồi.]

[Không ngờ Tống Nhất Xuyên cũng quyến rũ quá nha! Tôi cho rằng anh ta gầy thành da bọc xương, không ngờ dưới lớp quần áo là cơ bắp săn chắc, làn da trắng chói lóa, đặc biệt là đôi chân dài kia... Tôi đã tưởng tượng ra được hình ảnh đôi chân kia lắc lư trên vai rồi!]
[Lục Thần cũng khá tốt mà? Không hề thua kém các khách mời khác một chút nào, mặt mày như đóa hoa mới nở phất phơ trong gió, nếu bị làm khóc thì chắc chắn là diêm dúa đến cực điểm!]

[Vài vị bên trên, ban ngày ban mặt đừng có nói tục tĩu như vậy được hay không? Ai mà chịu nổi?]

Bởi vì tiểu thuyết máu chó là văn đam mỹ cho nên nhân vật nữ tính thường bị xem nhẹ.

Vì thế, hai vị nữ khách mời vóc dáng quyến rũ không hề nằm trong phạm vi chú ý của các fan.

Còn những tình tiết thường thấy trong ngôn tình cũng bị thay đổi thành Tu La tràng của nhân vật nam.
Ví dụ như giờ phút này, Lục Thần vẫn luôn coi trọng bảo dưỡng mọi mặt, không dám lơ là một chút nào, vốn tưởng rằng mình sẽ là tiêu điểm của toàn trường, nào ngờ Tống Nhất Xuyên vừa mới xuất hiện là đã thu hút tất cả sự chú ý.

Ngay cả Phó Chu Trì vốn dĩ có ấn tượng tốt về mình cũng có chút đui mù mà nhìn chằm chằm vào đôi chân dài kia.

Anh ta lập tức nổi giận, nghiến răng đi tới trước màn ảnh, tươi cười nói với Diêm Cần Dự: "Hi vọng hôm nay chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."

"Ừ."

Diêm Cẩn Dự ừ một tiếng, rõ ràng là đang mất tập trung, ánh mắt sâu thẳm xuyên qua lưới bóng chuyền dừng trên mặt đối thủ.
Thấy vậy, Lục Thần không phục mà ném bóng chuyền xuống mặt cát, giọng điệu vẫn hòa nhã như cũ: "Tôi từng ở trong đội bóng chuyền, cũng từng giúp trường học lấy giải quán quân, lát nữa có cần phải nhường không? Để tránh cho đối phương thua quá khó coi."

Diêm Cẩn Dự quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ hài hước: "Cậu tin vào thực lực của mình như vậy à? Kể cả khi đối thủ là Phó Chu Trì?"

Mặt mày Lục Thần cứng lại:

Anh có ý gì vậy?

Anh biết mục tiêu của anh ta ư?

Không thể nào! Mình chưa từng nói với ai về kế hoạch theo đuổi Phó Chu Trì cả!

Thấy Lục Thần bị vạch trần tâm tư, mặt mày trở nên hoảng loạn, Diêm Cẩn Dự cong khóe môi, âm thầm gật đầu.
Quả nhiên là giống hệt như trong mộng!

Rất nhanh sau đó, hai vị nam chính trời chọn sẽ va chạm tung tóe rồi đảo loạn thế giới đến long trời lở đất...

Đúng vậy! Diêm Cẩn Dự thức tỉnh trước khi về nước!

Anh mơ thấy mình là bia đỡ đạn số một trong một quyển sách. Tuy anh là con riêng, nhưng anh có chỉ số thông minh siêu cao, tính tình quyết đoán, tâm tư sâu nặng, có thể đánh bại mọi người trong thương giới.
Có điều, cái loại vai phụ mạnh xé trời như anh, bởi vì ưu tú quá mức che luôn cả hào quang nam chính, cho nên bị viết kết cục chẳng ra gì.

Đối mặt với số phận bi thảm, bia đỡ đạn số một tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, trực tiếp bay chuyến bay gần nhất về nước.

Trên đường đi dự tiệc, anh gặp Tống Nhất Xuyên vừa mới được nhà họ Tống nhận về nhà, cũng nghe thấy tiếng lòng quỷ dị...

"Trong quá trình thi đấu cần phải chú ý an toàn..." Đạo diễn cầm microphone, lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của mọi người: "Thắng thua không quan trọng, tuyệt đối đừng để bị thương."

"Ngoài ra, tổ hạng nhất bóng chuyền sẽ được khen thưởng bữa tối lãng mạn dưới ánh nến."
Nghe vậy, ánh mắt Tống Nhất Xuyên lập tức sáng lên. Cậu nhanh chóng hỏi: "Là cái loại cơm Tây ít ỏi, ai cũng không ăn no đấy à?"

"..." Đạo diễn khựng lại: "Tuy lượng thức ăn không nhiều, nhưng mà có thể gọi thêm món."

"Ok!" Tống Nhất Xuyên yên tâm, nhưng chợt nhớ đến gì đó, quay đầu lại trừng Phó Chu Trì một cái.

_"Không biết tên kia khôi phục sau phẫu thuật chưa nữa?"

Nghe vậy, mặt mày Phó Chu Trì hoàn toàn cứng đờ.

Cậu, cậu biết nữa sao?

_"Lỡ như kéo căng thì sao đây? Còn không bằng bỏ cuộc cho rồi, đỡ phải kéo chân sau mình."

Phẫu thuật gì? Kéo căng cái gì?
Ha ha... Có chút hiểu lầm nha!

Đám con nhà giàu chờ mong tiếng lòng đã lâu, vừa nghe là vểnh tai lên ngay, vừa tò mò lại vừa ngạc nhiên nhìn về phía Phó Chu Trì.

Tống Nhất Xuyên cũng nhìn về phía anh ta, nheo mắt...

Lúc tiếng lòng tiếp theo sắp vang lên, Phó Chu Trì đang cố giữ bình tĩnh không nhịn được nữa, đột nhiên lao nhanh như hồ đói vồ mồi, lao lên bụm miệng Tống Nhất Xuyên lại.

"Trời ơi, anh làm gì vậy hả?" Tống Nhất Xuyên hoảng sợ, nhanh nhẹn né tránh: "Một lời không hợp là đánh nhau à?"

- "Đùa chứ năm xưa tôi đào tin trong giới giải trí, có cả đám người vạm vỡ chặn đường cũng không thể lại gần tôi được, với chút võ mèo cào của anh đúng là chẳng làm được gì!"
Tống Nhất Xuyên thong thả trợn mắt rồi nhìn về phía Phó Chu Trì.

Anh ta bắt hụt rồi quỳ rạp xuống đất, dường như là đang cố nhịn cái gì đó.

Cậu cảm thán vài tiếng trong lòng.

"Haizz, bác sĩ đã dặn dò anh là đừng vận động kịch liệt, bây giờ bị kéo căng rồi chứ gì?"

Đám con nhà giàu: Kéo căng cái gì? Cậu mau nói đi!

"Không biết anh suy nghĩ thế nào nữa, muốn phẫu thuật tuyến tiền liệt thì phẫu thuật sớm chút đi, chờ tới bây giờ làm chi, lỡ như khôi phục không xong thì sao có thể đại chiến 300 trận với cô vợ nhỏ của anh được?"

Mọi người: "???"

Phó Chu Trì: "!!!"

Giây tiếp theo, mấy người trên bờ cát cười đến mức ngửa tới ngửa lui.

Các staff và Lục Thần không hiểu ra sao, chỉ là thấy mặt mày Phó Chu Trì đã cực kì âm trầm.

"Tôi rút khỏi..."

Phó Chu Trì vừa mới giơ tay nói ba chữ là đạo diễn run rẩy cả người.

Lại một người nữa muốn chạy ư?

Dựa theo xu thế hiện giờ thì mẹ nó phải tính thêm mình và staff nữa mới đủ số lượng!

"Thi đấu!"

Phó Chu Trì như là hụt hơi nên nói không hết lời trong một câu. Lúc quay người lại, anh ta còn không quên trừng Hoắc Nhân Kiệt cười to nhất đám.

Hoắc Nhân Kiệt lập tức câm miệng, xấu hồ mà nhìn sang chỗ khác.
Nghe vậy, đạo diễn lập tức vui tươi hớn hở: "Không khỏe thì rút khỏi thi đấu đi, không sao hết."

Chỉ cần không rút khỏi tiết mục là được rồi!

"Tổng giám đốc Phó, chúng tôi có bác sĩ, cậu khó chịu chỗ nào có thể đi khám bác sĩ, thuốc thang gì cũng có đầy đủ hết..."

Đạo diễn còn chưa nói xong thì tiếng lòng nghẹn cười lại truyền đến.

_"Đạo diễn đừng lo lắng, bệnh của tổng giám đốc Phó không thể đi khám được, cũng không thể uống thuốc, chỉ có thể từ từ dưỡng bệnh thôi."

_"Vì hạnh phúc trong tương lai, anh kiềm chế chút đi!"

Phó Chu Trì đang cố gắng đứng vững, trên trán nổi đầy gân xanh: "..."
Rốt cuộc phải làm sao mới có thể tắt tiếng lòng của cậu vậy?

Cho dù là cách nào đi nữa, tôi đều có thể bất chấp mọi giá!
------
Sau khi ra khỏi hiện trường ghi hình, siêu mẫu Hứa Kỳ ngồi trong xe, buộc mình phải bình tĩnh trở lại.

Đợi khi suy nghĩ kỹ càng, lưu xong chứng cứ, Hứa Kỳ mới gọi điện thoại cho "bạn thân".

Lần này, cô ta bấm nút ghi âm trước khi gọi điện thoại.

"Kỳ Kỳ, cuối cùng cậu cũng gọi lại cho tớ rồi!" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nôn nóng kệch cỡm: "Xin cậu hãy tin tưởng tớ, chuyện không giống như suy nghĩ của cậu đâu, có hiểu lầm..."

Hứa Kỳ cười lạnh: "Hiểu lầm? Vậy mày giải thích cho tao nghe đi! Mày và bạn trai cũ của tao ở phòng bếp làm chuyện gì?"

"Là anh ta dụ dỗ tớ! Ép buộc tớ! Anh ta biết cậu thích ăn trộm nên uy hiếp tớ!"
Cô ta không nhắc đến chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới là Hứa Kỳ giận sôi máu: "Ăn trộm à? Lần nào không phải mày xúi giục tao? Trước đây tao nhìn không ra, bây giờ mới biết mày không có lòng tốt!"

Tâm tư xấu xa bị vạch trần, người ở đầu dây bên kia khựng lại, do dự vài giây mới ấp úng nói tiếp: "Kỳ Kỳ, tớ chỉ là muốn giúp cậu giảm bớt áp lực, hoàn toàn không đoán được là cậu sẽ nghiện, tớ vẫn luôn giúp cậu giữ bí mật, chưa từng nói với ai hết..."

Giữ bí mật?

Nói ra lời này ngay lúc này... thật sự là thú vị!

"Mày đang uy hiếp tao à?" Hứa Kỳ cất giọng lạnh lẽo.

Ý là nếu tao tung video vụng trộm của mày thì mày sẽ tung tin tao ăn trộm?
"Không phải là đang uy hiếp." Bạn thân dường như lười giả vờ nữa, giọng nói trở nên gắt gỏng hơn nhiều: "Chỉ là nhấn mạnh mà thôi. Nói đến cùng, tao biết rất nhiều bí mật của mày."

"Kỳ Kỳ, mày biết tao hâm mộ xuất thân của mày cỡ nào không? Mày có thể dễ dàng đạt được tình yêu và tiền tài..."

Hứa Kỳ tắt máy, điên tiết đập loạn xạ hết cả lên.

Sau khi xả giận xong, cô ta gửi ghi âm cho người nào đó, kèm với tin nhắn: "Cô ta đổ hết tội lỗi lên người anh, anh chờ thân bại danh liệt đi."

Khoảng mười phút sau, điện thoại báo có tin nhắn mới.

Hứa Kỳ mở tin nhắn lên xem: "Kỳ Kỳ, đừng xúc động, anh sẽ xử lý, anh xin lỗi."
Cô ta tắt giao diện tin nhắn, nở nụ cười khinh thường. Bây giờ mới nói xin lỗi với cô ta, liệu có muộn quá không?

Sau khi trở lại biệt thự, Hứa Kỳ mới vừa vào phòng khách liền phát hiện bầu không khí không đúng.

Ba ruột mẹ ruột đang ngồi trên sô pha, mặt mày lạnh lẽo, dường như đang ấp ủ sức lực, chuẩn bị bùng nổ bất cứ lúc nào.

Đổi làm ngày thường, Hứa Kỳ nhất định sẽ cụp đuôi sắm vai con gái ngoan, xám xịt mà lại gần chờ bị mắng.

Nhưng mà hôm nay, cô ta không muốn giả vờ nữa.

"Đúng vậy, con là đồ bi.ến th.ái, thích trộm đồ vật, chỉ có khi làm như vậy con mới cảm thấy có thể khống chế cuộc đời của mình."
"Mày điên rồi à?" Ông Hứa đột nhiên đứng dậy, giận dữ quát lên.

Hứa Kỳ run rẩy, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt đã đỏ ửng, chỉ là trên mặt đều là vẻ kiên quyết: "Làm vậy là điên sao? Ngày mai con sẽ mở họp báo, tuyên bố với toàn thế giới con là đồ bệnh thần kinh!"

"Kỳ Kỳ, con đang tự hủy hoại mình đấy!" Bà Hứa cũng đứng lên, giọng nói nghẹn ngào: "Nghe lời mẹ đi, ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, chờ thêm một thời gian nữa..."

Hứa Kỳ lắc đầu cắt ngang lời nói của mẹ: "Con không muốn trốn tránh nữa, cũng không muốn suốt đời sống trong bóng ma trộm cắp. Có điều..."

Nói đến đây, cô ta chợt thay đổi sắc mặt: "Trước khi mở họp, con muốn cho người nào đó phải trả giá về việc mình từng làm!"
Vì thế, đêm hôm khuya khoắt, một tin tức vọt lên hot search Weibo.

#Bạn trai cũ của siêu mẫu Hứa Kỳ ngoại tình bạn thân#

#Play phòng bếp siêu kí.ch th.ích#

#Bạn thân Hứa Kỳ là ai#

#Phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân#
Hứa Kỳ đang suốt đêm viết kịch bản họp báo, vừa mới ấn nghe cuộc gọi thì nghe thấy một giọng nói tức muốn hộc máu: "Mày dám đăng video thật ư? Mày có bệnh à? Mau gỡ video đi! Nếu không tao sẽ tung tin mày thích ăn trộm!"

"Kệ mày!" Hứa Kỳ không chút để ý nói: "Tao không quan tâm!"

Dù sao thì đám người đó đã tung tin trong giới rồi.

Mình có cái gì phải giấu giếm nữa?

Phó Chu Trì chủ động rời khỏi không hề ảnh hưởng đến tiến độ ghi hình của show hẹn hò.

Trận đấu bóng chuyền trên bờ cát vẫn diễn ra một cách sôi nổi.

Tống Nhất Xuyên hét to với đạo diễn phía sau máy quay: "Đạo diễn, tôi thiếu đồng đội, có thể cho một staff giúp đỡ hay không?"
_"Tốt nhất là người khỏe mạnh tràn đầy sức sống, chưa từng phẫu thuật tuyến tiền liệt."

Phó Chu Trì đang nghỉ ngơi dưới cây dù: "..."

Tống Nhất Xuyên vừa dứt lời, vài cánh tay giơ lên ngay sau đó.

"Tôi nè!"

"Tôi đi!"

"Tôi chưa từng...

"Tôi..."

Đạo diễn:"..."

Ai nói đám con nhà giàu không thích tham gia show hẹn hò?

Nhìn xem ai cũng tích cực chưa kìa!

Chỉ có tên kia... Tôi còn chưa lên tiếng nữa, cậu có thể đừng tự mình ghép tổ hay không?
Đạo diễn âm thầm từ chối, nhưng lại không dám lên tiếng, đành phải trơ mắt ra nhìn chủ đầu tư tiết mục Diêm Cần Dự đi từng bước lại bên cạnh Tống Nhất Xuyên.

"Tôi cùng tổ với cậu."

Tống Nhất Xuyên liếc xéo anh một cái.

_"Anh có được không đấy?"

Diêm Cẩn Dự chỉ cơ bụng tám múi xinh đẹp của mình: "Đâu phải chỉ rèn luyện chơi!"

Tống Nhất Xuyên miễn cưỡng gật đầu.

_"Được rồi, tạm thời tin tưởng anh vậy, đừng giống như vị kia, cứ vừa thấy Lục Thần làm ra vẻ là chân mềm nhũn."

Phó Chu Trì: "..." Hay lắm, cứ mở miệng ra là nhắc đến tôi đúng không?
     Đồng đội đột nhiên đổi tổ, Lục Thần xấu hồ mà đứng tại chỗ, mặt mày khó coi, lại rất là rộng lượng nói: "Đạo diễn, để staff ghép tổ với tôi nhé?"

"Tôi không đoạt đồng đội của tổ khác."

Bình luận trên phòng phát sóng trực tiếp lướt nhanh.

[Tôi khóc chết mất thôi! Anh ấy tốt quá đi! Bị ức hiếp đến mức này rồi mà còn dịu dàng lương thiện như vậy nữa!]

[Dùng từ "đoạt" có ổn không thế? Rõ ràng là người ta tự nguyện, Tống Nhất Xuyên chưa nói cái gì cả!]

[Cần gì phải nói? Cái đồ trà xanh! Nói muốn ghép tổ với staff là vì giành sự đồng tình của người khác!]
[Đôi mắt nào thấy anh Dự đồng tình vậy? Tôi thấy là yêu thích lẫn nhau thì đúng hơn! Hai người đứng chung một khung hình đẹp quá kìa, mấy người không đi ship cp, ở đó mà đồn đại lung tung!]

"Bắt đầu!"

Cuối cùng cũng có đủ tổ, đạo diễn vội vàng hô bắt đầu thi đấu.

Lục Thần nhịn nhục cả buổi, cười gian xảo giơ bóng chuyền lên, nhắm ngay người nào đó, thầm nghĩ: Giành sự chú ý và màn ảnh sướng lắm đúng không? Nếu tao không nện mày thành đầu lợn, thì tao có lỗi với cúp bóng chuyền từng đoạt lắm!

Bên kia lưới bóng chuyền, Tống Nhất Xuyên hơi khom người, ánh mắt sáng lên.
_"Chậc chậc, không giấu đuôi cáo nổi nữa à? Muốn chém tôi trước sao? Hừ, anh nằm mơ đi!"

_"Xin lỗi nha, tôi của bây giờ là Nữu Hỗ Lộc Tống Nhất Xuyên!"

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì thấy bóng chuyền lao về phía khuôn mặt Tống Nhất Xuyên.

Cậu lùi ra một bước, tách chân squat, giơ thẳng tay lên tung bóng ra ngoài.

Động tác liền mạch lưu loát, bóng người cao to bên cạnh ăn ý mà bật nhảy lên cao.

Một bóng chí mạng, tiếng hét thảm thiết vang lên ngay sau đó.
"Aaaa"
    Tống Nhất Xuyên nhìn qua.

_"Ây da, bị vả mặt rồi kìa!"
_"Diêm Cẩn Dự giỏi lắm, mạnh hơn tên mới vừa phẫu thuật tuyến tiền liệt kia nhiều!"

Phó Chu Trì không ở lại hiện trường ghi hình nổi nữa.

Trái một câu tuyến tiền liệt, phải một câu chó đ.ộng d.ục.

Anh ta phải để mặt mũi của mình ở đâu đây???

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.