Camera man không dám quay đầu lại, sợ mình vừa sơ ý là cảm động chảy mắt.
Đạo diễn phía sau màn hình chợt cảm thấy nguy hiểm: "..."
Tên kia định gia nhập giới đạo diễn à?
Bắt đầu lên kế hoạch đoạt người rồi?
Tống Nhất Xuyên nhìn theo bóng dáng vội vàng xa dần, không nhịn được mà thở dài....
Cậu cũng từng có một nhóm camera man vô cùng chuyên nghiệp nghe lời...
Không biết sau khi mình chết đột ngột, đám người kia có tỉnh ngộ ra chút nào không?
Bí mật quý giá, tính mạng còn quý giá hơn nữa!
Tống Nhất Xuyên vừa buồn bã nhớ lại quá khứ vừa nhét xiên thịt vào trong miệng, không hề để ý thấy sau lưng có người đến gần mình.
_"Hầy, thơm nha!"
Diêm Cẩn Dự dừng bước.
Anh mới cảm nhận được bầu không khí ưu phiền, định tìm cơ hội an ủi vài câu, nhân cơ hội trò chuyện gì đó...
Nào ngờ lại nghe thấy tiếng lòng như thế, khiến anh không biết phải bắt đầu thế nào.
Tống Nhất Xuyên cảm thấy không đúng, giữ chặt xiên thịt rồi mới quay đầu lại. Khi thấy rõ người đến là ai, cậu buông bỏ cảnh giác: "Là anh hả!"
Diêm Cẩn Dự rất vừa lòng phản ứng của Tống Nhất Xuyên. Anh mỉm cười sung sướng: "Cậu tưởng là ai?"
"Tôi tưởng là chó..." Tống Nhất Xuyên ngậm miệng đúng lúc.
Chỉ là tiếng lòng không hề dừng lại.
_"Tôi tưởng là chó Phó lại xả giận cho bé cưng của anh ta!"
Sao cơ?
Đổi tên cho tôi luôn rồi à?
Gọi rất thuận miệng nhỉ?
"Anh lại đây làm gì?" Tống Nhất Xuyên đổi giọng: "Còn có vài xiên thịt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nam-phu-ac-doc-bi-doc-tam-cac-dai-lao-tranh-nhau-sung/2744019/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.