"Phải mau chóng Gọi điện thoại báo cảnh sát mới được, lỡ như tên Diêm Thiên Thành kia cũng chỉ có hai phút thì muộn mất."
Tiểu đội hóng hớt: "???" Báo cảnh sát làm gì?
Đám con nhà giàu tiểu học: "???" Hai phút gì chứ?
Tống Nhất Xuyên đứng ở cầu thang bộ: "A lô, 113 hả? Tôi là dân chúng Triều Dương* nhiệt tình, tôi muốn cử báo có người bán dâm tại chung cư."
(*)"Dân chúng Triều Dương" chỉ người dân thuộc khu dân cư Triều Dương ở thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc, từng tham gia phá nhiều vụ án lớn như là ma túy, bán dâm... của các ngôi sao.
"Địa chỉ là..."
"Tên họ hả? Không cần ghi lại đâu! Hãy gọi tôi là người không tên!"
Đám người hóng hớt: "..."
Cậu cũng tốt quá nhỉ?
Ít nhất là một vị công dân tốt tuân thủ pháp luật.
Gọi điện thoại báo công an xong, Tống Nhất Xuyên trở về từ chỗ cầu thang bộ.
Cậu lướt qua một đám đang nhìn mình với mắt kính nể, đứng trên bục giảng lần nữa.
Đôi mắt đám con nhà giàu tiểu học sáng bừng, giống như là đang xem một vị anh hùng coi ác như thù.
Đây chính là dân chúng Triều Dương nhiệt tình thường xuyên vạch trần hành vi phạm tội dơ bẩn giấu sâu trong thành thị?
Nói thật là có chút ngầu!
Đạo diễn Vương đứng sau máy theo dõi quan sát kỹ vẻ mặt của đám diễn viên trẻ em, cảm thấy rất là khó hiểu, sao mà Tống Nhất Xuyên đi ra ngoài một vòng, khi quay về ánh mắt của mọi người lại thay đổi thế?
Hình như là có thêm cảm xúc... khâm phục?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nam-phu-ac-doc-bi-doc-tam-cac-dai-lao-tranh-nhau-sung/2744032/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.