Lưu Hải Duệ không rảnh quan tâm cay hay không cay đôi mắt.
Ông ta đến dự tiệc từ thiện là để kéo thêm tài trợ.
Bởi vì kiếm tiền dựa trên hệ thống bán hàng thật sự là rất chậm, còn lâu lắc lâu lơ mới đến lúc niêm yết công ty.
Kết quả là không kéo được tài trợ, còn bị vạch trần đủ loại drama trên người mình, thật sự là lợi dụng không thành công ngược lại còn mất nắm gạo, nếu tiếp tục ở lại thì thế nào cũng sẽ loạn hơn nữa.
Vậy nên ông ta cố ý ôm ôm ấp ấp với Trịnh Kiều Kiều, bày ra dáng vẻ hết thuốc cứu chữa, để rồi nhân lúc không ai để ý thì nhanh chân chạy mất.
Lưu Hải Duệ nghĩ rất hay, cho rằng chỉ cần nhanh chóng đi về là có thể thoát khỏi phiền phức, nào ngờ mới vừa bước ra một chân thì phát hiện đám đại lão tài chính nhìn về phía mình với ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
Hmm... giống như là bọn họ đang cùng nhìn về phía kẻ thù.
Cái hình ảnh ấy vô cùng phù hợp với thành ngữ "cùng chung kẻ địch".
Trời ạ!
Các anh rảnh rỗi đến như vậy hả? Đi quản một chuyện chẳng liên quan gì đến mình?
Giới hào môn thịnh hành làm người dân tốt bụng từ khi nào vậy?
Lưu Hải Duệ cảm thấy buồn cười, tiếp tục cất bước ra ngoài, trong đầy lại truyền đến một giọng nói lười nhác.
-"Đúng là rất khó để xác định có tội hay không có tội. Nhưng nếu có kẻ phản bội trong tổ chức đứng ra làm nhân chứng nghi phạm thì sao? Đám người bán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nam-phu-ac-doc-bi-doc-tam-cac-dai-lao-tranh-nhau-sung/2744034/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.