Là tiếng gì vậy?
Đừng nói là đuổi theo tới tận đây nhé?
Lúc cậu ta đang do dự có nên bỏ chạy hay không thì cửa phòng bệnh đã mở ra.
"Tiểu Phong, cậu tỉnh rồi à? Sao không ngủ thêm một lát đi?"
Theo tiếng nói ồn ào của đạo diễn Vương, Trần Phong nhìn qua một cái là thấy ngay Tống Nhất Xuyên và tiểu đội hóng hớt đi theo sau Tống Nhất Xuyên.
"Các anh ra ngoài đi! Tôi muốn nghỉ ngơi!"
Cậu ta run giọng nói, ngồi dậy xua tay, vừa lúc nhìn thấy Phó Chu Trì.
Giây tiếp theo, hai người bốn mắt nhìn nhau.
-"Ối trời đất ơi! Đáng lẽ mình nên phát hiện từ lâu rồi, ánh mắt của hai người họ không trong sạch chút nào!"
Nghe vậy, hai người đồng thời quay đầu đi, tránh né tầm mắt của đối phương.
- "A a a... Hai người họ có vấn đề chắc luôn!"
Hai anh em ruột thịt cùng mẹ khác cha: "..."
Tôi con mẹ nó làm gì thì cậu cũng nói là có vấn đề!
Trong phòng bệnh của Trần Phong chật kín người.
Lục Thần đóng vai nam phụ n+ , cơ bản là không chen vào tới bên trong.
Anh ta bồi hồi ngoài cửa, thấy không ai để ý đến mình, bèn đảo bước đi sang một thang máy khác.
Lục Thần dường như quen đường quen nẻo frong bệnh viện, nhanh chân rẽ trái rẽ phải đến khoa nội trú.
Anh ta nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh, đi thẳng về phía giường bệnh, ngồi xuống ghế nói: "Mẹ, con tới thăm mẹ, dạo này mẹ khỏe hơn không?"
Người phụ nữ mặt mày yếu ớt nghe thấy có người Gọi mình thì mơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nam-phu-ac-doc-bi-doc-tam-cac-dai-lao-tranh-nhau-sung/2744036/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.