Lương Khải Phong nhìn vẻ mặt chờ mong của y, do dự một chút, cuối cùng vẫn là không nỡ trực tiếp cự tuyệt: "Vậy ngươi định giúp ta thế nào ?"
"Cái này phải tùy cơ ứng biến chứ còn sao nữa." Nam Kiến Tuyết hùng hồn nói, "Ngươi yên tâm, ta kinh nghiệm đầy mình, nhất định có thể giúp ngươi một tay. Nếu không kịp truy người ta, ta cũng chẳng lấy tiền ngươi, thế có phải là quá có lương tâm không ?"
Lương Khải Phong nhướng mày nhìn y: "Kinh nghiệm đầy mình ?"
"Ai da, ngươi sao nghe được có nửa câu vậy." Nam Kiến Tuyết bĩu môi, "Ta từng xem qua không biết bao nhiêu thoại bản rồi, tình huống kiểu gì cũng có thể ứng phó được hết."
Lương Khải Phong bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống như cũng bị ngốc theo.
Hắn rốt cuộc vì cái gì mà còn đứng đây nghe Nam Kiến Tuyết nói bậy ?
"Đáng tiếc thật, ta căn bản đến người kia ở đâu cũng chẳng biết, ngươi sợ là kiếm không nổi số tiền này rồi." Lương Khải Phong nói xong liền cất bước đi thẳng ra ngoài, nào ngờ vừa mới bước chân tới cửa đã bị người chặn lại.
Nam Kiến Tuyết liếc mắt nhìn qua, thấy cách ăn mặc của hai người kia thì hẳn là Vũ Lâm Vệ, hơn nữa còn là thị vệ thân cận phụ trách bảo vệ thiên tử, nếu không có hoàng huynh y phân phó, căn bản sẽ không lặng lẽ đi theo bảo vệ. Hiển nhiên là vừa rồi bị âm thầm lưu lại.
Nam Kiến Tuyết khoanh tay, hừ một tiếng: "Các ngươi không quen hắn à ? Chặn hắn làm gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920237/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.