Nam Kiến Tuyết không ngờ hoàng huynh còn đánh lén y một chiêu hồi mã thương, lập tức tức giận đến nghiến răng: "Huynh nói chuyện có thể đừng vừa nói vừa thở dài được không!"
Nam Chiêm Viễn cười cười, chậm rãi nói tiếp: "Tuổi tác cũng ngang muội, dáng dấp cực kỳ dễ nhìn, tính tình lại ôn hòa."
Nam Kiến Tuyết nghe vậy liền nhíu mày.
Nghe khẩu khí của Nam Chiêm Viễn, tám phần là dạng tiên nhân thoát tục gì đó, người mà Lương Khải Phong nhớ mãi không quên e là cũng chẳng có gì đặc biệt.
"Vậy mà huynh còn muốn ta gả cho hắn, làm vậy chẳng khác nào để ta làm quả phụ khi chồng còn sống sao." Nam Kiến Tuyết oán giận, "Ta một chút cũng không muốn làm cái chuyện đánh tan đôi uyên ương người ta, hay là thôi đi, huynh cho bọn ta hòa li luôn cho rồi."
Nam Chiêm Viễn lại không lập tức trả lời, mà chỉ hỏi y: "Tối qua không phải hai người ở chung cũng không tệ hay sao? Sao giờ lại đòi hòa li, hắn chọc cho muội tức giận à?"
Nhắc đến chuyện này, Nam Kiến Tuyết liền nhịn không được mà cau mày, vươn tay kéo kéo ống tay áo hắn, làm nũng hạ giọng gọi một tiếng: "Hoàng huynh....."
"Chiêu này của muội cũng vô dụng thôi." Nam Chiêm Viễn liếc y, nhàn nhạt nói, "Chuyện thành thân là ý của mẫu hậu."
Nam Kiến Tuyết nhất thời sững người.
Nam Chiêm Viễn tiếp tục: "Mấy ngày nay hết người này đến người khác tới trước mặt mẫu hậu xin cưới muội, mẫu hậu liền dứt khoát định sẵn luôn. Ta cũng đã nghĩ kỹ rồi mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920239/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.