Nam Kiến Tuyết bị Lương Khải Phong bất thình lình thân thiết đến mức nổi hết da gà, trong lòng thầm mắng: Ta đương nhiên là muốn ngươi cút đi rồi.
Y giơ tay định đẩy Lương Khải Phong ra, nhưng vừa mới chạm vào đã bị đối phương giữ chặt lấy.
Lương Khải Phong hơi cúi người, ghé sát vào tai y, thấp giọng nói: "Giúp ta một chút."
Nam Kiến Tuyết một chút cũng không có ý định muốn giúp hắn.
Nhưng liếc mắt qua lại thấy Cố Tâm Sen đang cười tủm tỉm bên kia, rốt cuộc vẫn hơi do dự.
Nghĩ một hồi, y nhỏ giọng nói: "Phải đưa tiền."
Lương Khải Phong rất nhẹ nhàng đáp một tiếng "ừ", Nam Kiến Tuyết lúc này mới buông tay hắn ra.
Có điều tay Lương Khải Phong cũng không thật sự chạm vào người của y, chỉ lơ lửng ở đó, bộ dạng như sợ làm bẩn chính mình.
Nam Kiến Tuyết bực mình, trực tiếp nắm lấy tay hắn, đặt lên eo mình.
Lần này đến phiên Lương Khải Phong lộ ra vẻ không được tự nhiên.
Trước đó hắn cũng không phải là chưa từng đụng chạm qua Nam Kiến Tuyết, dù sao người cũng là do chính hắn ôm tới đây, tối hôm qua cũng từng tiếp xúc, tiếp xúc chân tay thật ra cũng không ít.
Nhưng hôm nay là vì Nam Kiến Tuyết bị thương, tối qua lại gặp thích khách, hai lần đều là tình huống đặc biệt, hoàn toàn khác với kiểu thân thiết cố ý để diễn trò như lúc này.
Lương Khải Phong muốn rút tay về, nhưng Nam Kiến Tuyết lại giữ chặt lấy, lực đạo mạnh đến mức chỗ da thịt hai người tiếp xúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920240/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.