Thanh Thiển muốn nói lại thôi, nhìn Nam Kiến Tuyết một hồi, khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Công chúa, trong phủ chúng ta không thiếu bạc."
Chỉ là thiếu cái dáng vẻ có thể thoải mái vào cung xin bệ hạ, hay vươn tay về phía tướng quân mà không kiêng dè thôi.
Nam Kiến Tuyết lại khẽ thở dài, dùng ánh mắt kiểu "Ngươi không hiểu đâu" nhìn nàng ta một cái, lắc đầu nói: "Ngày tháng sau này chưa chắc đã tốt, phải biết phòng ngừa thật chu đáo."
Thanh Thiển: ?
Nàng không hiểu, mà Nam Kiến Tuyết cũng chẳng có ý định giải thích thêm, chỉ tiện tay cầm một miếng bánh ngọt đưa cho Thanh Thiển, rồi lại cầm lấy một miếng khác cho vào miệng tiếp tục ăn.
Từ Lương phủ về phủ công chúa kỳ thực cũng quá không xa, nếu không phải vừa rồi bị Lương Khải Phong níu lại một lúc, hai người bọn họ cũng đã sớm về tới nơi.
Chờ tới khi đến nơi, Nam Kiến Tuyết mới phát hiện trước cửa phủ công chúa đã có người đứng canh, mà lại chính là Vũ Lâm Vệ.
Y lập tức cảnh giác, còn chưa kịp xuống xe đã gọi với ra ngoài hỏi Vũ Lâm Vệ đứng bên cạnh: "Hoàng huynh phái các ngươi tới đây làm gì?"
Vũ Lâm Vệ kia nghe vậy thì chỉ lắc đầu, nói là không biết.
Nam Kiến Tuyết lại truy hỏi thêm mấy câu, thấy đối phương đúng là thật sự không rõ ràng gì, đành phải xoay ánh mắt nhìn sang phía Lương Khải Phong.
Lương Khải Phong cũng lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Nam Kiến Tuyết nhíu mày: "Không được, ngươi mau cõng ta vào đi."
Lương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920241/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.