Nam Kiến Tuyết thân là công chúa, từ nhỏ cầm kỳ thư họa đều phải học, hoàng huynh y cũng thế, cho nên đương nhiên cảm thấy Lương Khải Phong chắc cũng phải như vậy.
Dù gì Lương Khải Phong cũng từng là thư đồng bên cạnh hoàng huynh, cho dù trong nhà không mời tiên sinh đến dạy, đi theo Hoàng huynh thì cũng phải học.
Nhưng chờ đến khi thấy được bức vẽ của Lương Khải Phong, Nam Kiến Tuyết bỗng cảm thấy..... chuyện hoàng huynh tìm không thấy người kia, hình như cũng là chuyện bình thường.
Người trong bức họa, có mũi có mắt, hơn nữa còn biết cười, nhìn thế nào cũng là một người..... nhưng chỉ đến đó là hết.
Nam Kiến Tuyết chỉ vào một đường trên đầu của nhân vật trong tranh, nghi ngờ hỏi: "Cái này..... không phải là cây trâm cài tóc đấy chứ?"
Lương Khải Phong gật đầu.
Nam Kiến Tuyết: "......"
Y nhìn đi nhìn lại, nhịn xuống xúc động muốn vo bức họa thành cục rồi ném đi, cuối cùng chỉ cố nén lại mà hỏi một câu: "Cái này..... ngươi tính giữ lại thật đấy à?"
Lương Khải Phong khó hiểu mà liếc y một cái.
Nam Kiến Tuyết cười cười, giải thích: "Ta chẳng phải là sợ ngươi không cho người khác làm bẩn người trong lòng của ngươi hay sao."
Lương Khải Phong: "...... Ta lại không bệnh đến thế."
Nam Kiến Tuyết cong môi, cầm tờ giấy vo thành một cục ném sang bên cạnh, lại chọn một cây bút thuận tay, nói: "Để ta vẽ giúp ngươi. Người đó trông như thế nào?"
Lương Khải Phong bắt đầu miêu tả - vẫn là như cũ.
Đôi mắt to tròn, sáng long
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920242/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.