Nam Kiến Tuyết tuy đã lớn đến ngần này rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y lén lút đi đêm. Từ lúc trèo qua cửa sổ, y liền luôn trong trạng thái vừa hưng phấn vừa chủ động.
Lương Khải Phong cảm thấy y giống y hệt một con mèo nhỏ, thỉnh thoảng lại quay đầu ngó đông ngó tây, liền hỏi: "Đang nhìn gì thế?"
"Trông coi vệ binh đó." Nam Kiến Tuyết lập tức hạ thấp giọng, thần thần bí bí đáp, "Nếu chúng ta bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?"
Lương Khải Phong: "......"
"Vậy thì cứ bị phát hiện thôi." Lương Khải Phong hơi nhíu mày, "Đây là phủ đệ của chính ngươi, dù có bị phát hiện cũng chẳng làm sao cả."
Nam Kiến Tuyết sửng sốt một chút, cẩn thận nghĩ lại thấy cũng có lý, nhưng lập tức lại nghi hoặc: "Vậy ngươi cẩn thận như thế để làm gì, còn dẫn ta leo cửa sổ."
Lương Khải Phong: "...... Ta không có dẫn ngươi leo cửa sổ, là do chính ngươi tự trèo."
Hắn còn chưa kịp nói gì, Nam Kiến Tuyết đã hứng thú bừng bừng mở cửa sổ nhảy ra ngoài, hắn chỉ đành bất đắc dĩ đi theo mà thôi.
"Nhưng lần trước ngươi cũng chuẩn bị sẵn cửa sổ đấy thôi." Nam Kiến Tuyết nói, "còn bị ta bắt gặp rồi còn gì."
Lương Khải Phong: "...... Đó là vì để tránh mặt ngươi."
Muốn giấu Nam Kiến Tuyết, đương nhiên phải lén lút chuồn đi, nếu không sáng hôm sau thị vệ mà bẩm báo lại thì kiểu gì cũng sẽ bị bại lộ.
Lương Khải Phong lại nói: "Còn nữa, ngươi nghĩ ngươi đi đứng nghênh ngang như thế mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920243/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.