Nam Kiến Tuyết lại lần nữa đưa tay về phía Lương Khải Phong đòi tiền mua trâm, Lương Khải Phong nhịn không được nói: "Bảo sao ca ca ngươi có thể bắt nạt được ngươi, với cái kiểu tiêu tiền này, sợ là moi hết túi ta cũng chẳng đủ mà nuôi nổi ngươi."
"Đó là chuyện của sau này mà." Nam Kiến Tuyết nhận lấy ngân phiếu hắn đưa, mua xong cây trâm còn giơ lên khoe khoang trước mặt Lương Khải Phong: "Nơi này rõ ràng rất vui mà, nào có dọa người như ngươi nói, ngươi lúc trước là cố ý hù ta, căn bản là không muốn dắt ta theo thôi đúng không."
Đúng là như thế thật.
Dù Quỷ Thị có hỗn loạn thế nào, cũng đâu đến mức cứ tùy tiện là giết người. Nhiều khi chỗ này chỉ bày bán mấy thứ hàng hóa bình thường người ta không tiện trưng ngoài chợ, hoặc là mấy món vật khuất vận thôi. Lương Khải Phong chỉ là sợ Nam Kiến Tuyết đòi theo cho bằng được nên mới dọa cho một trận, tiếc là không ăn thua.
Có điều hắn cũng chẳng thèm cãi, chỉ lạnh nhạt nhắc nhở: "Đây là đồ người chết từng dùng qua rồi đấy."
Nam Kiến Tuyết lắc đầu: "Không phải đâu, ông chủ nói đây là món đồ do một thợ thủ công tiền triều làm cho Quý phi, còn chưa kịp dâng lên thì nước mất nhà tan, người thợ kia giữ lại làm của gia truyền, giờ thiếu tiền nên mới phải đem bán đi."
Lương Khải Phong liếc ông chủ quán một cái, sau lại càng bất lực nhìn Nam Kiến Tuyết: "Lời nói kiểu này mà ngươi cũng tin sao?"
Nam Kiến Tuyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920244/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.