Trên đường quay về, Nam Kiến Tuyết vẫn im thin thít.
Tuy rằng hai người thành thân chưa được bao lâu, nhưng Lương Khải Phong sớm đã quen với việc Nam Kiến Tuyết líu ríu suốt ngày bên tai, giống y như một con chim nhỏ, ríu rít không ngừng. Bỗng nhiên im lặng thế này, ngược lại khiến hắn có chút không quen.
Đi được một đoạn, rốt cuộc hắn liền nhịn không được mà mở miệng: "Lúc trước không phải đã xem qua rồi sao."
"Xem qua thì không sợ chắc?" Nam Kiến Tuyết bực mình nói, "Ta xem sâu còn ít sao? Đi đường của ngươi đi!"
Nghe y nói như vậy, khóe miệng Lương Khải Phong khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng cười một cái, lại tiếp lời: "Lúc trước đã nhắc ngươi trước rồi, vậy mà cứ đòi đi. Lần sau còn dám tới nữa không?"
"Dám!" Nam Kiến Tuyết không chút do dự trả lời, "Lần sau ta sẽ còn tới nữa!"
Lương Khải Phong gật đầu: "Đến lúc đó đừng có lại bị dọa ngất đấy. Đây mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi."
"Ngươi phiền chết đi được!" Nam Kiến Tuyết hừ một tiếng, "Ta chỉ là sợ thôi, chứ có bị hù chết đâu! Với lại là do ngươi không che chắn tốt, để ta phải nhìn thấy, nên chuyện này là lỗi của ngươi."
Lương Khải Phong cười khẽ: "Được rồi, là ta sai."
Thấy hắn nhận sai dứt khoát như thế, Nam Kiến Tuyết nghẹn họng mất một lúc, càng nghĩ càng tức, liền trừng mắt: "Ngươi cũng ghê gớm quá nhỉ!"
Lương Khải Phong lại chỉ "Ừ" một tiếng, chọc Nam Kiến Tuyết giận đến mức giơ tay lên đấm cho hắn hai quyền.
Nam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920245/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.