Trên đường đi qua Kinh Giao, Nam Kiến Tuyết vẫn như cũ chẳng chịu ngồi yên.
Y ghé sát lại trước mặt Lương Khải Phong mà hỏi nhỏ: "Ngươi nghe Hoàng thượng nói gì thế? Có bắt được người chưa?"
Lương Khải Phong lắc đầu: "Cũng không tính là có. Hắn chỉ bảo ta mau chóng quay về trông ngươi thôi."
Nam Kiến Tuyết ngẩn người, " 'Không tính là có' là sao mới được chứ....."
Nhưng lời còn chưa kịp hỏi hết, đã bị câu tiếp theo của hắn hấp dẫn lực chú ý, lập tức cau mày oán trách: "Sao lại thế này nữa, bao giờ huynh ấy mới mặc kệ chuyện trong phủ của muội muội mình đây!"
Lương Khải Phong liếc y một cái, khoé môi khẽ nhếch lên, nói: "Ngươi mà được nửa cái giống An Bình trưởng công chúa hoặc An Dương trưởng công chúa, Hoàng thượng cũng chẳng cần phải lo."
Nam Kiến Tuyết sắc mặt lập tức cứng lại. Trong đầu không nhịn được mà hiện lên hình ảnh Đại hoàng tỷ trong phủ chuyên quyến rũ trai lạ, cùng với Tứ hoàng tỷ thì mới nghe thấy lời phò mã, trong phút chốc tai cũng bắt đầu nóng lên.
Nhưng độ nóng đó còn chưa dâng đủ, liền đối diện phải ánh mắt trêu chọc của Lương Khải Phong.
Nam Kiến Tuyết lập tức vừa thẹn vừa tức, nhưng ngoài miệng thì không chịu thua, trừng mắt hỏi ngược lại: "Ý ngươi là muốn ta cũng học theo mấy người đó mà dạy dỗ lại ngươi à?"
Sắc mặt của Lương Khải Phong lập tức khựng lại.
Nam Kiến Tuyết lập tức đắc ý nở nụ cười.
Lương Khải Phong nhìn y, thản nhiên nói: "Ngươi so với mấy vị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920246/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.