Lương Khải Phong thấy Nam Kiến Tuyết bỗng nhiên vừa rung đùi đắc ý vừa thở dài, nhịn không được liền nhíu mày: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy....." Nam Kiến Tuyết dừng một chút, lại liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ngươi có chút giống như chó."
Lương Khải Phong: ?
Hắn một lời khó nói hết mà nhìn người trước mặt: "Đây là điều mà ngươi đã nghĩ nửa ngày sao, cuối cùng cũng nghĩ ra được để phản kích à?"
Nam Kiến Tuyết sửng sốt một chút, mới phản ứng kịp hắn đang nói chuyện lúc trước trên xe, hừ nhẹ một tiếng: "Ta mới không nhỏ mọn như ngươi đâu!"
Lương Khải Phong càng không hiểu: "Thế ngươi mắng ta làm gì?"
"Ta thích mắng thì mắng, ngươi quản được ta chắc?" Nam Kiến Tuyết ngẩng đầu.
Lương Khải Phong: "......"
Hắn bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, thế mắng xong rồi chứ? Giờ có thể vào chưa?"
Nam Kiến Tuyết liếc mắt nhìn cánh cổng trước mặt, nhẹ nhàng gật đầu, dắt theo Lương Khải Phong cùng nhau bước vào.
Chủ nhân của yến hội hôm nay là Thanh Xa hầu phu nhân, Nam Kiến Tuyết và bà cũng không tính là quen thân, vốn chỉ định qua chào hỏi một tiếng rồi quay về tìm Hoàng tỷ, lại không ngờ mới vừa bước chân tới đã bị một người gọi lại.
"Tiểu Tuyết!"
Người gọi bọn họ là một vị công tử bộ dạng tú nhã ôn hòa, hai người đối mắt, hắn liền cười dịu dàng, nhanh chân chạy đến trước mặt Nam Kiến Tuyết: "Lúc ngươi thành thân ta vừa khéo không ở trong kinh, không kịp đến chúc mừng. Vừa nghe nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920247/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.