Nam Kiến Tuyết vẫn còn ngồi tại chỗ, thò đầu nghiêng ngó xem náo nhiệt, bỗng nhiên cổ tay bị một bàn tay ấm áp bắt lấy.
Đầu ngón tay mang theo nhiệt độ áp xuống cổ tay y. Nam Kiến Tuyết theo bản năng muốn tránh đi, nhưng rồi chợt ý thức được phản ứng của mình hình như hơi quá, bèn cau mày lại, khí thế hỏi: "Ngươi làm gì vậy!"
Lương Khải Phong lại nắm lấy tay y, bắt mạch cẩn thận, hỏi: "Có chỗ nào thấy không thoải mái không?"
Nam Kiến Tuyết lúc này cũng nhận ra tình hình có gì đó không ổn, sửng sốt một chút rồi mới lắc đầu: "Không có. Ngươi lại không phải đại phu, bắt mạch cái gì, ngươi có nhìn ra được đâu."
"Nhìn sơ qua chút thôi." Lương Khải Phong nhíu chặt mày, trầm giọng nói: "Về phủ trước đi. Trong phủ có giải độc đan, mà cũng gần hoàng cung hơn."
Nam Kiến Tuyết hơi do dự: "Nhưng còn bên này......"
"Bên này có ta." Ngồi cạnh y, Nam Thấy Lam mở miệng, sắc mặt cũng đã trầm xuống. Hiển nhiên nàng cũng hiểu rõ Lương Khải Phong đang nghĩ gì. Nàng lạnh mặt nói: "Ta nhất định sẽ điều tra cho ra kẻ nào dám hạ độc."
Nam Kiến Tuyết nghĩ nghĩ, bản thân một là không biết tra án, hai là cũng chẳng hiểu gì về y dược, lưu lại đây cũng chẳng giúp được gì, thế là gật đầu đồng ý, đứng dậy sửa lại vạt áo, nói: "Vậy đi thôi."
Y vừa nói xong, lại thấy sắc mặt của Lương Khải Phong vẫn nặng nề, bèn cười cười, hạ giọng trấn an: "Ta cảm thấy ngươi lo xa rồi. Ngươi xem,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920248/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.