Nam Kiến Tuyết nghe hắn nói vậy còn cười, cổ vũ: "Ngươi điều kiện tốt như thế, thích ai cũng sẽ theo đuổi được thôi."
Lương Khải Phong cũng cong môi cười, không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh bầu bạn với y một lát. Thấy Nam Kiến Tuyết kéo kéo áo choàng, liền hỏi: "Lạnh sao?"
"Có chút." Nam Kiến Tuyết khịt khịt mũi, "Gió đêm trên núi lớn thật."
Huống hồ bọn họ còn đang đứng sát mép vực, gió càng mạnh hơn.
Lương Khải Phong gật đầu: "Vậy đi, ta sẽ dẫn ngươi tới chỗ bí mật của ta."
Nam Kiến Tuyết sửng sốt: "Không phải là chỗ này sao?"
"Chỗ này ai tới cũng được, không tình là chỗ bí mật gì." Lương Khải Phong cười cười, "Có điều..... chỗ kia điều kiện không tốt lắm."
Nam Kiến Tuyết lập tức nhướng cằm, khẽ cong khuỷu tay, khoe cho hắn xem cánh tay cường tráng của mình: "Ta đi được! Trước kia ta cũng từng theo tiên sinh học mấy năm công phu đấy!"
Lương Khải Phong liếc mắt nhìn cánh tay gầy gò của y, giơ tay ép xuống, khẽ cười nói: "Ngươi không nổi đâu."
Dứt lời liền vươn tay ôm ngang người y lên. Nam Kiến Tuyết lập tức nhân cơ hội đánh hắn một cái, bĩu môi nói: "Ngươi đang xem thường ai đấy hả?"
Lương Khải Phong không giải thích, cứ thế ôm y mà xoay người rời đi.
Tiểu Hắc vẫn đang ở chỗ cũ chờ bọn họ, lúc này đang cúi đầu nhai lá cây. Thấy Lương Khải Phong trở lại, lập tức nhả mớ cỏ trong miệng ra, chạy chậm lại gần, lấy đầu cọ cọ vào người hắn, tiện thể còn cọ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920250/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.