Không hiểu vì sao lại bị mắng, Nam Kiến Tuyết lập tức nhíu mày: "Ngươi là đang nói ai đó?"
"Ngươi chứ ai." Lương Khải Phong đáp, "Tự mình đi soi gương đi."
Nói xong, liền bị Nam Kiến Tuyết giơ tay đánh cho một cái.
Đánh xong, Nam Kiến Tuyết mới nghiêm túc nói: "Ngươi yên tâm, đợi sau khi ta giải độc xong, sẽ giúp ngươi hỏi thử xem còn có người thân nào khác không. Nhất định sẽ giúp ngươi tìm được người."
Lương Khải Phong thật sự bị cái sự "ngu xuẩn" này của y chọc cười: "Ta gặp người kia là ở trong cung, người nhà họ Khương sao có thể xuất hiện ở đó?"
"Có thể là bị phụ hoàng triệu kiến tiến cung?" Nam Kiến Tuyết vừa nói, liền cảm thấy cách giải thích này không mấy đáng tin, nghĩ nghĩ lại đổi lời: "Cũng có thể là có người trong nhà gả cho thế gia hay hoàng thất gì đó, theo gia quyến vào cung thỉnh an, ngươi vừa khéo nhìn thấy."
Lương Khải Phong: "......"
"Nhưng mà, như vậy thì chẳng phải cho thấy người trong lòng ngươi đã gả đi rồi sao?" Nam Kiến Tuyết cau mày, "Vậy thì thôi đi, đừng thích nữa."
Lương Khải Phong không biết nên tức hay nên cười, nói: "Nàng ấy tuyệt đối không thể là thân thích của ngươi."
Nam Kiến Tuyết: ?
Lương Khải Phong cũng không giải thích nhiều, chỉ lặp lại: "Đi soi gương đi. Ta phải vào cung một chuyến."
Nói xong liền xoay người rời đi, trông có vẻ rất gấp gáp.
Nam Kiến Tuyết là lần đầu tiên thấy hắn vội vã như vậy, nghĩ một lát, vẫn là nghe lời mà đến trước gương nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920252/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.