Nam Kiến Tuyết thật sự cảm thấy không thể hiểu nổi Lương Khải Phong, thậm chí còn hoài nghi, liệu có phải hắn tìm kiếm người trong lòng lâu dẫn đến phát điên rồi.
Hoặc là sau khi nghe được tin tức của người trong lòng, mừng rỡ đến hóa cuồng, nếu không thì đang yên đang lành, làm gì phải ấn đầu y nhận là người trong lòng của hắn được cơ chứ?
Nam Kiến Tuyết từng xem qua không ít thoại bản, nhưng trong khoảnh khắc này cũng chẳng thể đọc rõ được tâm tư của hắn. Chỉ có thể thắp đèn đêm đọc sách, nhảy từ trên kệ sách xuống những quyển thoại bản mình từng đọc qua, mong từ đó có thể tìm ra được một đáp án.
Lúc đầu Lương Khải Phong còn lấy làm kỳ quái, không hiểu sao y lại đột nhiên chăm chỉ như thế. Đến khi thuận miệng hỏi một câu, sắc mặt lập tức biến thành dạng "biết vậy đã chẳng hỏi".
"Người thường khi gặp chuyện, hoặc là hỏi người, nghe chút chủ ý của người khác, hoặc là giở sách sử ra xem trí tuệ tiền nhân, ngươi..... ngươi vậy mà lại đi lật thoại bản?" Lương Khải Phong nghẹn lời, "Cho dù ta thật sự có bị điên rồi, thì ngươi cũng nên đi tìm ngự y xem thử một lần chứ."
"Phải đúng bệnh mới kê đúng thuốc." Nam Kiến Tuyết khép thoại bản trong tay, ánh mắt trở nên kiên định, "Ta cũng biết nguyên nhân rồi."
Lương Khải Phong nhướng mày: "Vậy ngươi nói ta nghe xem?"
"Có phải ngươi đã thích ta rồi không?" Nam Kiến Tuyết hỏi.
Lương Khải Phong bật cười: "Ta thích ngươi bao nhiêu năm như vậy, ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920253/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.