Tưởng tượng đến Nam Kiến Tuyết trong giấc mộng, Lương Khải Phong liền cảm thấy cả người mình máu huyết sôi trào vì kích động.
Lúc ngủ thì nằm xuống, nhưng tỉnh dậy lại là thẳng người bật dậy, đầu óc choáng váng, cả người như thể bị một luồng nhiệt đánh thẳng vào.
Nếu hắn thật sự là đoạn tụ, vậy vì sao lại động lòng với Nam Kiến Tuyết?
Chẳng lẽ chỉ vì chấp niệm trong lòng chưa thể buông bỏ, nên mới đem y đặt vào giấc mộng, coi như là một hình bóng để tưởng niệm?
Ý nghĩ đó chỉ lướt qua trong đầu, rất nhanh đã bị Lương Khải Phong phủ định.
Trước giờ hắn chưa từng động lòng với bất kỳ ai khác. Khi trước thích Nam Kiến Tuyết, hắn vẫn nghĩ y là nam nhân, cho nên đương nhiên sẽ cho rằng bản thân là đoạn tụ. Nhưng bây giờ, một lần nữa rung động vì Nam Kiến Tuyết, lại biết rõ y thực ra là nữ, thế thì chẳng phải càng chứng minh là hắn thích nữ nhân hay sao?
Nhưng..... nếu gạt Nam Kiến Tuyết sang một bên, thì hắn lại không thể nói rõ mình rốt cuộc là thích nam hay nữ.
Hắn chỉ là..... thích Nam Kiến Tuyết mà thôi.
Nghĩ tới đây, Lương Khải Phong cũng dần bình tĩnh lại. Hắn thậm chí còn không nhịn được mà tự giễu chính mình ban nãy hoang mang đến mức hồ đồ ra sao.
Hẳn là do bị Nam Kiến Tuyết ảnh hưởng quá sâu, đến mức bản thân hắn cũng bắt đầu nghĩ đến mấy chuyện kỳ quái vớ vẩn.
Hắn đưa tay day trán, cố gắng đuổi hết những ý nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu. Vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920256/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.